Thưởng thức bún tôm Phù Mỹ, Quảng Ngãi
Một lần thôi mà đủ tình níu lại câu thơ của người ta lãng mạn thế mà đem “áp dụng” vào... cái quán bún tôm thì quả là hơi ngông.
Nhưng trên xe về Quảng Ngãi bốn năm người ai cũng khen bác tài “xuất thơ” đúng ngữ cảnh, đúng tâm trạng và đúng chất luôn. Chứ còn gì nữa? Bún ngon quá mà! Tình có khi một đi rồi… đi luôn. Nhưng… ăn, mà lại ăn ngon nữa, thì ai cấm bước chân trở lại? Lần sau chắc phải ghé thôi.
Đó là cái quán nhỏ ven quốc lộ 1A, đoạn ngang qua thôn Vạn Phú, xã Mỹ Lộc, huyện Phù Mỹ (Bình Định). Quán chỉ bán mỗi món bún tôm thôi nên chúng tôi chẳng có sự chọn lựa nào khác. Cả bọn đang ngồi đợi và tán gẫu thì một anh trong nhóm, vốn là rể Bình Định, nói mấy ông chuẩn bị thưởng thức món bún - tôm - toàn - mới. Mình nói bún thì lấy từ lò về. Tôm thì… pha chế sẵn. Mới gì mà mới? Lão “rể” vênh mặt lên, tay chỉ về phía chị chủ quán đang loay hoay cạnh bếp lò, nói mấy ông không tin thì tới đó mà mục sở thị đi.
Chúng tôi ai cũng ngạc nhiên. Đúng là mới “toàn tập”. Một rổ tôm đất vừa mới bắt từ những vạt ruộng ngập nước ngoài kia. Con nào con nấy búng tanh tách, còn ngai ngái mùi bùn non. Chủ quán vốc một vốc lên, rửa sạch rồi giã giập tại chỗ. Còn bún hả? Chị ép tại chỗ luôn. Những sợi bún trắng ngà từ từ rớt xuống chảo nước nóng trên bếp lò nghi ngút khói.
Sự chăm chú quan sát của mấy ông thực khách người Quảng Ngãi không làm chị chủ quán bận tâm. Chị nhanh nhẹn cho tôm đã giã giập vào từng bát, “ném” vào đấy những muối, bột ngọt, mấy lát gừng…. Rồi chị xoay người vớt bún thả vào bát, chan luôn nước luộc bún vào. Chị dùng đôi đũa tre khẽ xáo nhẹ nhàng từng bát khiến giề tôm đã chín đỏ hồng nổi lên trên trông rất hấp dẫn. Hành lá và tiêu được chị rưới sau cùng.
Chị xua tay “đuổi” chúng tôi: “Mấy anh lại bàn ngồi đi. Em bưng ra giờ”. Đang đói, lại gặp bát bún tôm bốc khói nên chúng tôi chẳng ai buồn nói. Tay cầm đũa, tay cầm muỗng và ai cũng… cúi đầu trước bát bún của mình. Khẽ húp muỗng nước đầu tiên, vâng, chỉ là muỗng nước thôi, tôi đã nghe vị thơm dịu dàng lan tỏa. Những cọng bún dai dai phả vào lưỡi tôi mùi gạo mới đậm đà. Còn thịt tôm đất thì ngọt ngào và đậm đà như thể được lắng lọc từ những con nước thơm tho của ao đầm cộng lại. Bún và tôm hòa quyện cho hương vị mặn mà, cái mặn mà chỉ có thể cảm nhận được với những người xuất thân từ gốc rạ. Chưa đầy 5 phút đã có mấy cái đầu ngẩng lên: “Cho thêm tô nữa đi cô chủ ơi”.
Những thứ ăn kèm như miếng bánh tráng giòn, trái ớt kim, chút hành chua, cũng “hùa” với nhau mà nâng bát bún tôm lên tuyệt đỉnh của sự ngon lành. Gió mưa se sắt ngoài kia “đành” dừng lại trước cửa quán thôi vì chúng tôi đang xì xụp bát bún tôm ấm nóng. Chẳng ai “rảnh” để cảm nhận cái lạnh mùa đông.
Con đường qua huyện Phù Mỹ có lẽ là con đường dài nhất so với các huyện khác của tỉnh Bình Định. Nhiều người nói vậy. Nhưng với tôi giờ này, con đường ấy đã bớt xa xôi nhờ có… món bún tôm ngon đến ngỡ ngàng.
Theo Trần Cao Duyên (Ihay)
Nhưng trên xe về Quảng Ngãi bốn năm người ai cũng khen bác tài “xuất thơ” đúng ngữ cảnh, đúng tâm trạng và đúng chất luôn. Chứ còn gì nữa? Bún ngon quá mà! Tình có khi một đi rồi… đi luôn. Nhưng… ăn, mà lại ăn ngon nữa, thì ai cấm bước chân trở lại? Lần sau chắc phải ghé thôi.
Đó là cái quán nhỏ ven quốc lộ 1A, đoạn ngang qua thôn Vạn Phú, xã Mỹ Lộc, huyện Phù Mỹ (Bình Định). Quán chỉ bán mỗi món bún tôm thôi nên chúng tôi chẳng có sự chọn lựa nào khác. Cả bọn đang ngồi đợi và tán gẫu thì một anh trong nhóm, vốn là rể Bình Định, nói mấy ông chuẩn bị thưởng thức món bún - tôm - toàn - mới. Mình nói bún thì lấy từ lò về. Tôm thì… pha chế sẵn. Mới gì mà mới? Lão “rể” vênh mặt lên, tay chỉ về phía chị chủ quán đang loay hoay cạnh bếp lò, nói mấy ông không tin thì tới đó mà mục sở thị đi.
Chúng tôi ai cũng ngạc nhiên. Đúng là mới “toàn tập”. Một rổ tôm đất vừa mới bắt từ những vạt ruộng ngập nước ngoài kia. Con nào con nấy búng tanh tách, còn ngai ngái mùi bùn non. Chủ quán vốc một vốc lên, rửa sạch rồi giã giập tại chỗ. Còn bún hả? Chị ép tại chỗ luôn. Những sợi bún trắng ngà từ từ rớt xuống chảo nước nóng trên bếp lò nghi ngút khói.
Sự chăm chú quan sát của mấy ông thực khách người Quảng Ngãi không làm chị chủ quán bận tâm. Chị nhanh nhẹn cho tôm đã giã giập vào từng bát, “ném” vào đấy những muối, bột ngọt, mấy lát gừng…. Rồi chị xoay người vớt bún thả vào bát, chan luôn nước luộc bún vào. Chị dùng đôi đũa tre khẽ xáo nhẹ nhàng từng bát khiến giề tôm đã chín đỏ hồng nổi lên trên trông rất hấp dẫn. Hành lá và tiêu được chị rưới sau cùng.
Chị xua tay “đuổi” chúng tôi: “Mấy anh lại bàn ngồi đi. Em bưng ra giờ”. Đang đói, lại gặp bát bún tôm bốc khói nên chúng tôi chẳng ai buồn nói. Tay cầm đũa, tay cầm muỗng và ai cũng… cúi đầu trước bát bún của mình. Khẽ húp muỗng nước đầu tiên, vâng, chỉ là muỗng nước thôi, tôi đã nghe vị thơm dịu dàng lan tỏa. Những cọng bún dai dai phả vào lưỡi tôi mùi gạo mới đậm đà. Còn thịt tôm đất thì ngọt ngào và đậm đà như thể được lắng lọc từ những con nước thơm tho của ao đầm cộng lại. Bún và tôm hòa quyện cho hương vị mặn mà, cái mặn mà chỉ có thể cảm nhận được với những người xuất thân từ gốc rạ. Chưa đầy 5 phút đã có mấy cái đầu ngẩng lên: “Cho thêm tô nữa đi cô chủ ơi”.
Những thứ ăn kèm như miếng bánh tráng giòn, trái ớt kim, chút hành chua, cũng “hùa” với nhau mà nâng bát bún tôm lên tuyệt đỉnh của sự ngon lành. Gió mưa se sắt ngoài kia “đành” dừng lại trước cửa quán thôi vì chúng tôi đang xì xụp bát bún tôm ấm nóng. Chẳng ai “rảnh” để cảm nhận cái lạnh mùa đông.
Con đường qua huyện Phù Mỹ có lẽ là con đường dài nhất so với các huyện khác của tỉnh Bình Định. Nhiều người nói vậy. Nhưng với tôi giờ này, con đường ấy đã bớt xa xôi nhờ có… món bún tôm ngon đến ngỡ ngàng.
Theo Trần Cao Duyên (Ihay)
Đăng nhập để bình luận: