Điều tuyệt nhất của chúng ta - Tuổi thanh xuân bên nhau - With you Tác giả : Bát Nguyệt Trường An Chương 32 - Điện thoại à điện thoại, xin trả lời
[i]Người dịch: Gui Ying
Biên tập: Iris
[/i]
No. 173
Toàn bộ ngày cuối tuần, tôi trải qua vô cùng sung mãn.
Đến thứ hai tỉnh dậy đi học, cả người tôi vô cùng phấn chấn.
Kể từ ngày đỗ vào Chấn Hoa, không buổi sáng nào thức dậy mà tôi không cảm thấy hậm hực. Hồi cấp hai, tôi rất khó có thể dậy sớm nhưng ít nhất là trên đường đến trường sẽ không khó chịu; mà bây giờ, mỗi ngày đến trường đều giống như là cực hình, mỗi bước đi đều nhắc nhở tôi, cảm thấy một ngày tràn ngập cảm giác thất bại sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên là làm người phấn khích mới có thể vui vẻ được.
Hôm nay Dư Hoài vẫn chưa đến lớp.
Tiết tự học đã bắt đầu được mười phút, cậu ấy vẫn chưa xuất hiện. Tôi lấy chiếc điện thoại ra, nghĩ ngợi rồi quyết định gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Đến là kỳ lạ, tuy điện thoại tôi sử dụng dòng đời mới của Nokia nhưng người tôi liên lạc chỉ có bố mẹ, cô Tề, số của nhà ông bà ngoại, của ông bà nội và số di động của Trương Bình viết trên bảng lưu hôm khai giảng.
Số di động của Trương Bình. Dĩ nhiên là có số của Trường Bình rồi.
Ấy vậy mà tôi lại không xin số di động của Dư Hoài! Có điều, ở trường học Dư Hoài rất ít khi lôi điện thoại ra dùng, mà tôi cũng chỉ lôi điện thoại ra để chơi mấy trò thiếu não kiểu như Rắn ăn chuột, trước giờ chưa từng coi nó là công cụ để nhắn tin.
Tôi có thể gửi tin nhắn cho Dư Hoài ư?
Nghĩ đến việc này, trái tim đột nhiên đập liên hồi.
No. 174
Tôi bắt đầu điên cuồng tìm danh sách thông tin của lớp 5 mà Từ Diên Lượng phát cho mọi người sau ngày khai giảng. Mỗi người ít nhất đều phải ghi số điện thoại, tôi hy vọng Dư Hoài sẽ ghi số điện thoại di động chứ không phải là số nhà cậu ấy.
Dựng đứng tất cả sách vở hướng lên trời, tôi vẫn không tìm thấy tờ giấy ấy kẹp ở đâu. Sau khi kết thúc tiết nghe Tiếng Anh, có rất nhiều người đứng dậy đi vệ sinh, vốn dĩ tôi định nhân lúc hỗn loạn này đi hỏi Từ Diên Lượng có còn dư tờ danh sách thông tin hay không thì vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy lớp trưởng to xác của chúng tôi nằm bò lên bàn ngủ ngon lành.
Thôi bỏ đi, giờ giải lao hỏi sau vậy.
Đúng lúc này, β ngoảnh lại nhìn tôi rồi liếc sang Từ Diên Lượng đang trong mộng đẹp, rất quan tâm mà nhẹ giọng dùng khẩu hình hỏi tôi: “Tìm cậu ta có chuyện gì thế?”
Vì thế, tôi cũng hạ thấp giọng hết mức nói: “Không có gì, đợi cậu ấy tỉnh lại rồi nói sau.”
β nhoẻn cười và gật đầu, sau đó quay lên lấy quyển từ điển đập vào đầu Từ Diên Lượng.
Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm, Từ Diên Lượng giật mình bò dậy, đầu óc choáng váng nhìn β. β lại nở nụ cười vô cùng thiên sứ: “Ôi chao, trượt tay đập trúng phải cậu rồi, xin lỗi, xin lỗi nhé.”
Từ Diên Lượng thả lỏng người, lại tiếp tục nằm bò ra tiếp tục ngủ.
β dịu dáng nhìn gáy Từ Diên Lượng, nửa phút sau, nhẹ nhàng ghé sát vào tai của cậu ta.
“Chẳng có tí lịch sự gì cả! Phải nói không sao chứ!”
β rống lên khiến cả lớp chấn động toàn tập. Từ Diên Lượng không tè ra quần tại chỗ cũng coi như là chuẩn “men” rồi.
Đối với việc tôi nằng nặc đòi tờ danh sách thông tin, Từ Diên Lượng tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đưa cho tôi, quay người tiếp tục cãi nhau với β.
Có lẽ cả đời này cậu ta cũng không hiểu được vì sao β cứ luôn gây thù với mình. Nhưng tôi lại biết. Đó là vì Trương Bình. Từ Diên Lượng luôn luôn làm tổn hại đến Trương Bình.
Song, Giản Đơn lại luôn cho rằng, đối với việc bị ức hiếp, thực ra Từ Diên Lượng lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Đều ngồi cùng một bàn, cậu có cần phải ức hiếp người khác vậy không? Không thể chung sống hòa bình à? Tôi đối với cậu tốt biết nhường nào!” Từ Diên Lượng lời lẽ chính nghĩa nói.
β lười biếng, lật lật cuốn manga: “Muốn chung sống hòa bình thì không bằng hai chúng ta lập ra danh sách Năm nguyên tắc chúng sống hòa bình đi.”
“Ok luôn!”
“Vậy cậu nghe cho kĩ nhé!” Một ngón tay β chỉ xuống sàn: “Năm nguyên tắc đó là, sau này hễ có xảy ra tranh chấp gì, cậu phải xin lỗi, cậu phải xin lỗi, cậu phải xin lỗi, cậu phải xin lỗi, cậu phải quỳ xuống nói xin lỗi.”
Trong khi hai người họ vẫn còn đang chiến sống chết với nhau, tôi lặng lẽ cầm tờ danh sách về chỗ ngồi.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp. Không biết có phải là vì Từ Diên Lượng tiết kiệm mực in hay không mà để chữ in rõ là bé.
Khi có tiếng chuông báo chuẩn bị vào lớp, tôi mới tìm thấy tên của Dư Hoài, di ngón tay qua, tôi nhìn thấy dãy số điện thoại.
Chỉ có tám số. Nó khiến tôi khá hụt hẫng. Có điều sau khi nghĩ lại, cũng có thể là điện thoại không dây đúng không?
Tôi lấy di dộng ra, gõ ra từng chữ từng chữ rồi gửi đi.
“Sao cậu không đi học? Ốm à? Tôi là Cảnh Cảnh.”
Nếu số điện thoại này là số của máy cố định, tôi sẽ đổi tiêu đề tin nhắn thành “Tôi là Nokia”.
Máy cố định nhất định sẽ rất vui vẻ.
Tôi không có hy vọng gì lắm, đặt điện thoại lên bàn, nghĩ ngợi, có chút giận dỗi… Tôi đang làm cái quái gì vậy, chẳng may thật sự là gửi đến số máy cố định thì còn hy vọng gì nữa chứ. Thế nên tôi liền đẩy đẩy điện thoại ra xa, đến khi đẩy đến bàn của Dư Hoài, tựa như làm vậy có thể khiến bản thân sẽ hoàn toàn không ôm hy vọng nữa vậy.
No. 175
Sau khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên âm cuối cùng, giáo viên Tiếng Anh bước vào lớp, tôi cúi đầu giở vở bài tập Tiếng Anh ra, chuẩn bị vào giờ học.
Trong vài môn chính, Tiếng Anh và Ngữ văn của tôi khá tốt và cũng là hai môn đảm bảo tôi không bị rớt xuống “top” nguy hiểm. Càng là môn học tốt thì bản thân lại càng thích học. Lúc thi giữa kỳ, so với sự chán ghét mấy môn khoa học thì mấy môn Tiếng Anh và Ngữ văn tôi lại càng ngày càng tiến bộ hơn và sự chênh lệch với Toán – Lý – Hóa càng ngày càng lớn.
Tôi cũng không thật sự thích giờ Tiếng Anh, nói đúng hơn là chúng tôi đều không thích học giờ Tiếng Anh.
Cô giáo dạy Tiếng Anh họ Lại, tên là Xuân Dương, nhìn đi nhìn lại thì cô không đến 40 tuổi, gầy, bọng mắt rất sâu, giọng lúc giảng bài lanh lảnh nghe hơi ngượng tai.
Không hiểu vì sao mà Lại Xuân Dương luôn buồn bã ủ rũ, thường đang giảng được một nửa thì bỗng dưng nhìn chăm chú vào một nơi nào đó trong lớp. Cả người như bị ấn công tắc, một giây sau bạn sẽ thấy, khăn lau bảng trong tay cô ấy sẽ phi đến chỗ của một học sinh nào đó… Bạn đợi mà xem, cứ đợi đi, bỗng dưng cô ấy sẽ cười với một điểm nào đó trong không trung.
Sau đó, sẽ giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả, nhẹ nhàng nói: “Đề này kiểm tra về giới từ, có ai có thắc mắc gì không?”
“Cô ấy lại như vậy rồi, tôi đối với cuộc đời tôi cũng thắc mắc luôn rồi.” Dư Hoài đã từng nói như vậy.
Tôi không biết Lại Xuân Dương có phải cố ý hay không, nhưng mà chiêu này của cô ấy đối với những học sinh ưa bài chuồn như chúng tôi trước nay chưa từng hiệu nghiệm. Một lần rồi lại một lần không có đạo lý mà yên lặng quan sát, khiến cho Giản Đơn đang cúi đầu uống sữa căng thẳng đến mức bóp chặt cái túi sữa như sắp phun văng cả lên mặt, β đang cúi đầu xem tạp trí giải trí thì lại do khuỷu tay Từ Diên Lượng chọc vào nách mình mà đột nhiên nhảy dựng lên lớn giọng nói: “Chọn C, chọn C!”
Ngày nối tiếp ngày, bọn tôi dưới sự huấn luyện của Lại Xuân Dương, tố chất tâm lý ngày càng tốt hơn, có lẽ sau này chẳng may có đi giết người cướp của, lúc thẩm vấn khỏi phải sợ mà phọt ra những lời nói thật.
Cũng khó trách Dư Hoài luôn không tiêu được cách dạy của Lại Xuân Dương. Lại Xuân Dương thích dạy đề nhưng lại không thích giải thích. Nói theo cách của β, tính cách hào hiệp thế này thật sự phù hợp làm lão đại băng đảng xã hội đen, Lại Xuân Dương có khả năng làm nhầm nghề.
Tiếng Anh và Ngữ văn là hai môn yếu của Dư Hoài (mặc dù là môn yếu của cậu ấy nhưng vẫn giỏi hơn tôi, được chưa, tôi biết nói câu này là thừa mà), Dư Hoài cảm thấy thành tích môn Văn cần phải dựa vào vận mệnh và phong thủy, nhưng mà đối với môn Tiếng Anh, cậu ấy cực kì chú ý. Tôi từng hỏi cậu ấy, cậu ấy nói, Tiếng Anh là hành trang cần thiết cho sau này, huống chi sau này cậu ấy muốn học ở Mỹ.
“America” đó. Khi đó tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đó xa biết bao.
Nhưng giờ Tiếng Anh lại không giúp được gì cho Dư Hoài. Tiết tấu giảng bài của Lại Xuân Dương chậm đến mức nào? Chậm đến mức khiến đứa học sinh như tôi cũng muốn cúp luôn, để làm hai đề toán. Giờ của Lại Xuân Dương không thể trông chờ nổi, cậu ấy liền trông chờ vào Chu Dao, không thể trông chờ vào Chu Dao, cậu ấy chỉ có thể gom mấy câu không làm được lại, mỗi ngày sẽ chạy lên tầng trên tìm Lâm Dương.
Dư Hoài nói, cách giảng bài của Lâm Dương không khá hơn Lại Xuân Dương là mấy. Lâm Dương học Tiếng Anh từ khi còn nhỏ, phát âm rất tốt nên lúc giải đề thường dựa vào trực giác và thói quen ngôn ngữ.
“Thế thì cậu còn hỏi cậu ấy làm gì? Dù sao cũng chẳng khác với cách giảng của Lại Xuân Dương mấy.”
Dư Hoài nghiêm túc nhìn tôi, đáp: “Khác ở chỗ là tôi có thể đánh cậu ta.”
Chắc là phần của Lại Xuân Dương cũng bị gộp vào để đánh rồi.
No. 176
Khi tôi đang nghĩ lung tung, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên hai tiếng. Tôi không cẩn thận để nó trên bảng thép nên trong lớp học yên tĩnh, tiếng chuông vang lên lại vô cùng vang rội.
Lại Xuân Dương từ từ liếc qua.
Lần này cô ấy im lặng là vì nguyên nhân gì đây, thật sự tôi nói không nên lời.
Hận là sao lần này cô ấy lại không chìm đắm trong thế giới của riêng mình, mà lại đi qua đây.
Tôi thật sự là bị cô ấy dọa cho đờ người luôn rồi, quên mất không cất điện thoại trên bàn đi ngay lập tức. Ai bảo vừa rồi tôi bị rút não làm chi, đẩy điện thoại ra xa như thế, cả lớp dưới cái nhìn chằm chằm của Lại Xuân Dương đều rất yên lặng. Tôi với tay ra cầm lấy điện thoại, hoàn toàn giống như không đánh đã khai, cho nên một chút cũng không dám động đậy.
Kết quả là Lại Xuân Dương nhanh nhẹn bước đến, cầm lấy cái điện thoại của tôi.
“Ơ, mới sáng ngày ra đã gửi tin nhắn cái gì hả?” Giọng của Lại Xuân Dương trước giờ chưa từng nghe chói tai thế này.
Cả lớp đều quay đầu nhìn phía tôi.
Tự dưng hôm nay Lại Xuân Dương chẳng những không mê man gì nữa mà còn rất hiếu chiến. Cô ấy đắc ý, cúi đầu mở điện thoại ra, muốn xem tin nhắn của tôi nhưng mở mấy lần đều không đúng ấn đúng mật mã. Trong lúc cô ấy chơi đùa với cái điện thoại, trong người tôi bỗng máu nóng dân trào, với tay cướp lại điện thoại.
Ổn định, chuẩn xác và mạnh mẽ.
Tên ngốc Từ Diên Lượng lại dám vỗ tay hai cái, bị β đập vào sau gáy một phát.
Lại Xuân Dương bất động vì bất ngờ, ít nhất là trong ba giây tôi cướp lại điện thoại, cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình. Sau đó cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghiêm nghị, thương tổn nhìn tôi.
Im lặng nối tiếp im lặng.
Làm cũng đã làm rồi, tôi còn có thể thế nào? Không khí phách không được, tôi cũng không thể không để ý đến.
No. 177
Cô dựa vào cái gì mà xem điện thoại của em? Em cũng không chơi điện thoại trong giờ học, chỉ là gửi một tin nhắn mà thôi, cô có quyền gì mà can thiệp vào riêng tư của em? Dù cô là giáo viên cũng không được! Lại Xuân Dương, cô nhìn vào mắt em đi! Cô nói xem, cô dựa vào cái gì!
Không có thời gian suy nghĩ nữa rồi, tôi hơi ưỡn ngực, siết chặt điện thoại nhìn thẳng cô giáo: “Cô ơi, em sai rồi, lần sau em không dám nữa.”
Tôi đứng đó nghe Lại Xuân Dương thuyết giáo năm phút đồng hồ. Song cô ấy không tịch thu điện thoại của tôi, cũng không nói những lời khó nghe. Mặc dù bị mắng nhưng tôi có thể nhận ra, chuyện này cũng coi như là kết thúc rồi.
Cũng có thể là vì lý do này, người cướp điện thoại hối hận là tôi đây cảm thấy vô cùng vô cùng may mắn với kết quả này. Theo lời β mà nói, chưa từng thấy ai bị mắng mà còn cười thành cái dạng này được.
Cuối cùng tôi được ngồi xuống, Lại Xuân Dương cũng quay lên bục giảng. Trước khi bắt đầu giảng lại bài, cô ấy bỗng thở dài một hơi, nói, một người rồi hai người đều không làm tôi bớt lo, ai cũng không nghe lời tôi.
Cả lớp đều chẳng hiểu gì cả, sau chuyện đó Giản Đơn nói, có khi câu này khiến cô ấy nhớ đến mẹ mình cũng nên, sao Lại Xuân Dương đột nhiên lại dâng trào bản năng người mẹ thế chứ!
Tôi cúi đầu kiên trì được hơn nửa bài tập của tiết học.
Sau đó, cuối cùng Lại Xuân Dương lại rơi vào thế giới của mình.
No. 178
Tôi vừa vểnh tai chú ý xung quanh, vừa lặng lẽ rút điện thoại ra để lên bàn.
Nếu như tin nhắn ban nãy là tin nhắn rác khuyên tôi tải nhạc vớ vẩn gì đó, tôi sẽ nhảy ra khỏi lớp từ cửa sổ luôn.
Ấy thế mà lại là tin nhắn của điện thoại cố định.
Tôi cố nén niềm vui trong lòng, vui vẻ mở tin nhắn ra.
“Nó bị bệnh xin nghỉ rồi, cảm ơn sự quan tâm của cháu. Bác là mẹ của Dư Hoài.”
Hự.
Tôi lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi áo.
Chết chắc rồi!
Nhưng vì sao chết chắc rồi thì tôi cũng không biết.
Tôi chỉ quan tâm bạn bè chút thôi mà. Vì sao lại chột dạ? Có gì để mà chột dạ? Vì sao điện thoại của Dư Hoài lại nằm trong tay mẹ cậu ấy? Dư Hoài, cậu ốm đến mức bất tỉnh nhân sự rồi à? Vì sao!
Sau khi mặt tôi vàng như đất tim đập như sấm năm phút và làm xong hai mươi câu chọn đáp án, điện thoại lại rung lên lần nữa.
“Hahaha….hahaha….dọa chết cậu rồi chứ gì, đồ ngốc!”
……Dư Hoài, vì sao cậu không đi chết đi.
Cậu ấy lập tức gửi đến một tin nữa: “Chiều tôi sẽ đi. Hôm qua ngủ muộn quá, sáng không dậy được, liền giả vờ bị ốm.”
Ngay lúc này chuông báo hết giờ liền vang lên, Lại Xuân Dương nói “Học đến đây thôi”, sau đó chậm rãi bay ra khỏi phòng học. Mọi người túm năm tụm ba đứng lên, β và Giản Đơn cùng phi qua chỗ tôi, Từ Diên Lượng cũng qua góp vui.
“Hai bọn tớ còn cá cược xem cậu có bị gọi phụ huynh không, ai ngờ cậu lại nhận tội nhanh như thế!” β nói có vẻ hơi tiếc nuối.
“Thế mà cô Lại lại bỏ qua cho cậu.”
“Thân thủ thật vững nha! Cảnh Cảnh, chiêu đó khiến tớ nhìn đến ngây người luôn.” Từ Diên Lượng cảm khái.
“Cậu không ngây người ư, tớ nghe thấy cậu vỗ tay mà.” Tôi lườm cậu ta cháy mặt.
“À, phải rồi!” Giản Đơn đột nhiên hỏi: “Sao hôm nay Dư Hoài không đi học thế?”
Tôi cười.
“À, cậu ấy à?” Tôi tùy tiện nói: “Cậu ấy nói trong người hơi khó chịu, buổi sáng không đi học được.”
Không biết vì sao khi nói những lời này trong lòng rất kiên định. Β nhất thời lộ ra biểu hiện quỷ dị, giống như tôi và Dư Hoài quen thuộc đến mức lạ thường.
“Ồ ồ ồ, cậu biết, cậu thì cái gì chả biết.”
Đúng, chính là dạng biểu hiện như vậy.
Trong số tất cả biểu hiện của β, tôi yêu nhất chính là biểu hiện đó.
[i]Hết chương 32[/i]
Biên tập: Iris
[/i]
No. 173
Toàn bộ ngày cuối tuần, tôi trải qua vô cùng sung mãn.
Đến thứ hai tỉnh dậy đi học, cả người tôi vô cùng phấn chấn.
Kể từ ngày đỗ vào Chấn Hoa, không buổi sáng nào thức dậy mà tôi không cảm thấy hậm hực. Hồi cấp hai, tôi rất khó có thể dậy sớm nhưng ít nhất là trên đường đến trường sẽ không khó chịu; mà bây giờ, mỗi ngày đến trường đều giống như là cực hình, mỗi bước đi đều nhắc nhở tôi, cảm thấy một ngày tràn ngập cảm giác thất bại sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên là làm người phấn khích mới có thể vui vẻ được.
Hôm nay Dư Hoài vẫn chưa đến lớp.
Tiết tự học đã bắt đầu được mười phút, cậu ấy vẫn chưa xuất hiện. Tôi lấy chiếc điện thoại ra, nghĩ ngợi rồi quyết định gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Đến là kỳ lạ, tuy điện thoại tôi sử dụng dòng đời mới của Nokia nhưng người tôi liên lạc chỉ có bố mẹ, cô Tề, số của nhà ông bà ngoại, của ông bà nội và số di động của Trương Bình viết trên bảng lưu hôm khai giảng.
Số di động của Trương Bình. Dĩ nhiên là có số của Trường Bình rồi.
Ấy vậy mà tôi lại không xin số di động của Dư Hoài! Có điều, ở trường học Dư Hoài rất ít khi lôi điện thoại ra dùng, mà tôi cũng chỉ lôi điện thoại ra để chơi mấy trò thiếu não kiểu như Rắn ăn chuột, trước giờ chưa từng coi nó là công cụ để nhắn tin.
Tôi có thể gửi tin nhắn cho Dư Hoài ư?
Nghĩ đến việc này, trái tim đột nhiên đập liên hồi.
No. 174
Tôi bắt đầu điên cuồng tìm danh sách thông tin của lớp 5 mà Từ Diên Lượng phát cho mọi người sau ngày khai giảng. Mỗi người ít nhất đều phải ghi số điện thoại, tôi hy vọng Dư Hoài sẽ ghi số điện thoại di động chứ không phải là số nhà cậu ấy.
Dựng đứng tất cả sách vở hướng lên trời, tôi vẫn không tìm thấy tờ giấy ấy kẹp ở đâu. Sau khi kết thúc tiết nghe Tiếng Anh, có rất nhiều người đứng dậy đi vệ sinh, vốn dĩ tôi định nhân lúc hỗn loạn này đi hỏi Từ Diên Lượng có còn dư tờ danh sách thông tin hay không thì vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy lớp trưởng to xác của chúng tôi nằm bò lên bàn ngủ ngon lành.
Thôi bỏ đi, giờ giải lao hỏi sau vậy.
Đúng lúc này, β ngoảnh lại nhìn tôi rồi liếc sang Từ Diên Lượng đang trong mộng đẹp, rất quan tâm mà nhẹ giọng dùng khẩu hình hỏi tôi: “Tìm cậu ta có chuyện gì thế?”
Vì thế, tôi cũng hạ thấp giọng hết mức nói: “Không có gì, đợi cậu ấy tỉnh lại rồi nói sau.”
β nhoẻn cười và gật đầu, sau đó quay lên lấy quyển từ điển đập vào đầu Từ Diên Lượng.
Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm, Từ Diên Lượng giật mình bò dậy, đầu óc choáng váng nhìn β. β lại nở nụ cười vô cùng thiên sứ: “Ôi chao, trượt tay đập trúng phải cậu rồi, xin lỗi, xin lỗi nhé.”
Từ Diên Lượng thả lỏng người, lại tiếp tục nằm bò ra tiếp tục ngủ.
β dịu dáng nhìn gáy Từ Diên Lượng, nửa phút sau, nhẹ nhàng ghé sát vào tai của cậu ta.
“Chẳng có tí lịch sự gì cả! Phải nói không sao chứ!”
β rống lên khiến cả lớp chấn động toàn tập. Từ Diên Lượng không tè ra quần tại chỗ cũng coi như là chuẩn “men” rồi.
Đối với việc tôi nằng nặc đòi tờ danh sách thông tin, Từ Diên Lượng tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đưa cho tôi, quay người tiếp tục cãi nhau với β.
Có lẽ cả đời này cậu ta cũng không hiểu được vì sao β cứ luôn gây thù với mình. Nhưng tôi lại biết. Đó là vì Trương Bình. Từ Diên Lượng luôn luôn làm tổn hại đến Trương Bình.
Song, Giản Đơn lại luôn cho rằng, đối với việc bị ức hiếp, thực ra Từ Diên Lượng lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Đều ngồi cùng một bàn, cậu có cần phải ức hiếp người khác vậy không? Không thể chung sống hòa bình à? Tôi đối với cậu tốt biết nhường nào!” Từ Diên Lượng lời lẽ chính nghĩa nói.
β lười biếng, lật lật cuốn manga: “Muốn chung sống hòa bình thì không bằng hai chúng ta lập ra danh sách Năm nguyên tắc chúng sống hòa bình đi.”
“Ok luôn!”
“Vậy cậu nghe cho kĩ nhé!” Một ngón tay β chỉ xuống sàn: “Năm nguyên tắc đó là, sau này hễ có xảy ra tranh chấp gì, cậu phải xin lỗi, cậu phải xin lỗi, cậu phải xin lỗi, cậu phải xin lỗi, cậu phải quỳ xuống nói xin lỗi.”
Trong khi hai người họ vẫn còn đang chiến sống chết với nhau, tôi lặng lẽ cầm tờ danh sách về chỗ ngồi.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp. Không biết có phải là vì Từ Diên Lượng tiết kiệm mực in hay không mà để chữ in rõ là bé.
Khi có tiếng chuông báo chuẩn bị vào lớp, tôi mới tìm thấy tên của Dư Hoài, di ngón tay qua, tôi nhìn thấy dãy số điện thoại.
Chỉ có tám số. Nó khiến tôi khá hụt hẫng. Có điều sau khi nghĩ lại, cũng có thể là điện thoại không dây đúng không?
Tôi lấy di dộng ra, gõ ra từng chữ từng chữ rồi gửi đi.
“Sao cậu không đi học? Ốm à? Tôi là Cảnh Cảnh.”
Nếu số điện thoại này là số của máy cố định, tôi sẽ đổi tiêu đề tin nhắn thành “Tôi là Nokia”.
Máy cố định nhất định sẽ rất vui vẻ.
Tôi không có hy vọng gì lắm, đặt điện thoại lên bàn, nghĩ ngợi, có chút giận dỗi… Tôi đang làm cái quái gì vậy, chẳng may thật sự là gửi đến số máy cố định thì còn hy vọng gì nữa chứ. Thế nên tôi liền đẩy đẩy điện thoại ra xa, đến khi đẩy đến bàn của Dư Hoài, tựa như làm vậy có thể khiến bản thân sẽ hoàn toàn không ôm hy vọng nữa vậy.
No. 175
Sau khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên âm cuối cùng, giáo viên Tiếng Anh bước vào lớp, tôi cúi đầu giở vở bài tập Tiếng Anh ra, chuẩn bị vào giờ học.
Trong vài môn chính, Tiếng Anh và Ngữ văn của tôi khá tốt và cũng là hai môn đảm bảo tôi không bị rớt xuống “top” nguy hiểm. Càng là môn học tốt thì bản thân lại càng thích học. Lúc thi giữa kỳ, so với sự chán ghét mấy môn khoa học thì mấy môn Tiếng Anh và Ngữ văn tôi lại càng ngày càng tiến bộ hơn và sự chênh lệch với Toán – Lý – Hóa càng ngày càng lớn.
Tôi cũng không thật sự thích giờ Tiếng Anh, nói đúng hơn là chúng tôi đều không thích học giờ Tiếng Anh.
Cô giáo dạy Tiếng Anh họ Lại, tên là Xuân Dương, nhìn đi nhìn lại thì cô không đến 40 tuổi, gầy, bọng mắt rất sâu, giọng lúc giảng bài lanh lảnh nghe hơi ngượng tai.
Không hiểu vì sao mà Lại Xuân Dương luôn buồn bã ủ rũ, thường đang giảng được một nửa thì bỗng dưng nhìn chăm chú vào một nơi nào đó trong lớp. Cả người như bị ấn công tắc, một giây sau bạn sẽ thấy, khăn lau bảng trong tay cô ấy sẽ phi đến chỗ của một học sinh nào đó… Bạn đợi mà xem, cứ đợi đi, bỗng dưng cô ấy sẽ cười với một điểm nào đó trong không trung.
Sau đó, sẽ giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả, nhẹ nhàng nói: “Đề này kiểm tra về giới từ, có ai có thắc mắc gì không?”
“Cô ấy lại như vậy rồi, tôi đối với cuộc đời tôi cũng thắc mắc luôn rồi.” Dư Hoài đã từng nói như vậy.
Tôi không biết Lại Xuân Dương có phải cố ý hay không, nhưng mà chiêu này của cô ấy đối với những học sinh ưa bài chuồn như chúng tôi trước nay chưa từng hiệu nghiệm. Một lần rồi lại một lần không có đạo lý mà yên lặng quan sát, khiến cho Giản Đơn đang cúi đầu uống sữa căng thẳng đến mức bóp chặt cái túi sữa như sắp phun văng cả lên mặt, β đang cúi đầu xem tạp trí giải trí thì lại do khuỷu tay Từ Diên Lượng chọc vào nách mình mà đột nhiên nhảy dựng lên lớn giọng nói: “Chọn C, chọn C!”
Ngày nối tiếp ngày, bọn tôi dưới sự huấn luyện của Lại Xuân Dương, tố chất tâm lý ngày càng tốt hơn, có lẽ sau này chẳng may có đi giết người cướp của, lúc thẩm vấn khỏi phải sợ mà phọt ra những lời nói thật.
Cũng khó trách Dư Hoài luôn không tiêu được cách dạy của Lại Xuân Dương. Lại Xuân Dương thích dạy đề nhưng lại không thích giải thích. Nói theo cách của β, tính cách hào hiệp thế này thật sự phù hợp làm lão đại băng đảng xã hội đen, Lại Xuân Dương có khả năng làm nhầm nghề.
Tiếng Anh và Ngữ văn là hai môn yếu của Dư Hoài (mặc dù là môn yếu của cậu ấy nhưng vẫn giỏi hơn tôi, được chưa, tôi biết nói câu này là thừa mà), Dư Hoài cảm thấy thành tích môn Văn cần phải dựa vào vận mệnh và phong thủy, nhưng mà đối với môn Tiếng Anh, cậu ấy cực kì chú ý. Tôi từng hỏi cậu ấy, cậu ấy nói, Tiếng Anh là hành trang cần thiết cho sau này, huống chi sau này cậu ấy muốn học ở Mỹ.
“America” đó. Khi đó tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đó xa biết bao.
Nhưng giờ Tiếng Anh lại không giúp được gì cho Dư Hoài. Tiết tấu giảng bài của Lại Xuân Dương chậm đến mức nào? Chậm đến mức khiến đứa học sinh như tôi cũng muốn cúp luôn, để làm hai đề toán. Giờ của Lại Xuân Dương không thể trông chờ nổi, cậu ấy liền trông chờ vào Chu Dao, không thể trông chờ vào Chu Dao, cậu ấy chỉ có thể gom mấy câu không làm được lại, mỗi ngày sẽ chạy lên tầng trên tìm Lâm Dương.
Dư Hoài nói, cách giảng bài của Lâm Dương không khá hơn Lại Xuân Dương là mấy. Lâm Dương học Tiếng Anh từ khi còn nhỏ, phát âm rất tốt nên lúc giải đề thường dựa vào trực giác và thói quen ngôn ngữ.
“Thế thì cậu còn hỏi cậu ấy làm gì? Dù sao cũng chẳng khác với cách giảng của Lại Xuân Dương mấy.”
Dư Hoài nghiêm túc nhìn tôi, đáp: “Khác ở chỗ là tôi có thể đánh cậu ta.”
Chắc là phần của Lại Xuân Dương cũng bị gộp vào để đánh rồi.
No. 176
Khi tôi đang nghĩ lung tung, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên hai tiếng. Tôi không cẩn thận để nó trên bảng thép nên trong lớp học yên tĩnh, tiếng chuông vang lên lại vô cùng vang rội.
Lại Xuân Dương từ từ liếc qua.
Lần này cô ấy im lặng là vì nguyên nhân gì đây, thật sự tôi nói không nên lời.
Hận là sao lần này cô ấy lại không chìm đắm trong thế giới của riêng mình, mà lại đi qua đây.
Tôi thật sự là bị cô ấy dọa cho đờ người luôn rồi, quên mất không cất điện thoại trên bàn đi ngay lập tức. Ai bảo vừa rồi tôi bị rút não làm chi, đẩy điện thoại ra xa như thế, cả lớp dưới cái nhìn chằm chằm của Lại Xuân Dương đều rất yên lặng. Tôi với tay ra cầm lấy điện thoại, hoàn toàn giống như không đánh đã khai, cho nên một chút cũng không dám động đậy.
Kết quả là Lại Xuân Dương nhanh nhẹn bước đến, cầm lấy cái điện thoại của tôi.
“Ơ, mới sáng ngày ra đã gửi tin nhắn cái gì hả?” Giọng của Lại Xuân Dương trước giờ chưa từng nghe chói tai thế này.
Cả lớp đều quay đầu nhìn phía tôi.
Tự dưng hôm nay Lại Xuân Dương chẳng những không mê man gì nữa mà còn rất hiếu chiến. Cô ấy đắc ý, cúi đầu mở điện thoại ra, muốn xem tin nhắn của tôi nhưng mở mấy lần đều không đúng ấn đúng mật mã. Trong lúc cô ấy chơi đùa với cái điện thoại, trong người tôi bỗng máu nóng dân trào, với tay cướp lại điện thoại.
Ổn định, chuẩn xác và mạnh mẽ.
Tên ngốc Từ Diên Lượng lại dám vỗ tay hai cái, bị β đập vào sau gáy một phát.
Lại Xuân Dương bất động vì bất ngờ, ít nhất là trong ba giây tôi cướp lại điện thoại, cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình. Sau đó cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghiêm nghị, thương tổn nhìn tôi.
Im lặng nối tiếp im lặng.
Làm cũng đã làm rồi, tôi còn có thể thế nào? Không khí phách không được, tôi cũng không thể không để ý đến.
No. 177
Cô dựa vào cái gì mà xem điện thoại của em? Em cũng không chơi điện thoại trong giờ học, chỉ là gửi một tin nhắn mà thôi, cô có quyền gì mà can thiệp vào riêng tư của em? Dù cô là giáo viên cũng không được! Lại Xuân Dương, cô nhìn vào mắt em đi! Cô nói xem, cô dựa vào cái gì!
Không có thời gian suy nghĩ nữa rồi, tôi hơi ưỡn ngực, siết chặt điện thoại nhìn thẳng cô giáo: “Cô ơi, em sai rồi, lần sau em không dám nữa.”
Tôi đứng đó nghe Lại Xuân Dương thuyết giáo năm phút đồng hồ. Song cô ấy không tịch thu điện thoại của tôi, cũng không nói những lời khó nghe. Mặc dù bị mắng nhưng tôi có thể nhận ra, chuyện này cũng coi như là kết thúc rồi.
Cũng có thể là vì lý do này, người cướp điện thoại hối hận là tôi đây cảm thấy vô cùng vô cùng may mắn với kết quả này. Theo lời β mà nói, chưa từng thấy ai bị mắng mà còn cười thành cái dạng này được.
Cuối cùng tôi được ngồi xuống, Lại Xuân Dương cũng quay lên bục giảng. Trước khi bắt đầu giảng lại bài, cô ấy bỗng thở dài một hơi, nói, một người rồi hai người đều không làm tôi bớt lo, ai cũng không nghe lời tôi.
Cả lớp đều chẳng hiểu gì cả, sau chuyện đó Giản Đơn nói, có khi câu này khiến cô ấy nhớ đến mẹ mình cũng nên, sao Lại Xuân Dương đột nhiên lại dâng trào bản năng người mẹ thế chứ!
Tôi cúi đầu kiên trì được hơn nửa bài tập của tiết học.
Sau đó, cuối cùng Lại Xuân Dương lại rơi vào thế giới của mình.
No. 178
Tôi vừa vểnh tai chú ý xung quanh, vừa lặng lẽ rút điện thoại ra để lên bàn.
Nếu như tin nhắn ban nãy là tin nhắn rác khuyên tôi tải nhạc vớ vẩn gì đó, tôi sẽ nhảy ra khỏi lớp từ cửa sổ luôn.
Ấy thế mà lại là tin nhắn của điện thoại cố định.
Tôi cố nén niềm vui trong lòng, vui vẻ mở tin nhắn ra.
“Nó bị bệnh xin nghỉ rồi, cảm ơn sự quan tâm của cháu. Bác là mẹ của Dư Hoài.”
Hự.
Tôi lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi áo.
Chết chắc rồi!
Nhưng vì sao chết chắc rồi thì tôi cũng không biết.
Tôi chỉ quan tâm bạn bè chút thôi mà. Vì sao lại chột dạ? Có gì để mà chột dạ? Vì sao điện thoại của Dư Hoài lại nằm trong tay mẹ cậu ấy? Dư Hoài, cậu ốm đến mức bất tỉnh nhân sự rồi à? Vì sao!
Sau khi mặt tôi vàng như đất tim đập như sấm năm phút và làm xong hai mươi câu chọn đáp án, điện thoại lại rung lên lần nữa.
“Hahaha….hahaha….dọa chết cậu rồi chứ gì, đồ ngốc!”
……Dư Hoài, vì sao cậu không đi chết đi.
Cậu ấy lập tức gửi đến một tin nữa: “Chiều tôi sẽ đi. Hôm qua ngủ muộn quá, sáng không dậy được, liền giả vờ bị ốm.”
Ngay lúc này chuông báo hết giờ liền vang lên, Lại Xuân Dương nói “Học đến đây thôi”, sau đó chậm rãi bay ra khỏi phòng học. Mọi người túm năm tụm ba đứng lên, β và Giản Đơn cùng phi qua chỗ tôi, Từ Diên Lượng cũng qua góp vui.
“Hai bọn tớ còn cá cược xem cậu có bị gọi phụ huynh không, ai ngờ cậu lại nhận tội nhanh như thế!” β nói có vẻ hơi tiếc nuối.
“Thế mà cô Lại lại bỏ qua cho cậu.”
“Thân thủ thật vững nha! Cảnh Cảnh, chiêu đó khiến tớ nhìn đến ngây người luôn.” Từ Diên Lượng cảm khái.
“Cậu không ngây người ư, tớ nghe thấy cậu vỗ tay mà.” Tôi lườm cậu ta cháy mặt.
“À, phải rồi!” Giản Đơn đột nhiên hỏi: “Sao hôm nay Dư Hoài không đi học thế?”
Tôi cười.
“À, cậu ấy à?” Tôi tùy tiện nói: “Cậu ấy nói trong người hơi khó chịu, buổi sáng không đi học được.”
Không biết vì sao khi nói những lời này trong lòng rất kiên định. Β nhất thời lộ ra biểu hiện quỷ dị, giống như tôi và Dư Hoài quen thuộc đến mức lạ thường.
“Ồ ồ ồ, cậu biết, cậu thì cái gì chả biết.”
Đúng, chính là dạng biểu hiện như vậy.
Trong số tất cả biểu hiện của β, tôi yêu nhất chính là biểu hiện đó.
[i]Hết chương 32[/i]
Đăng nhập để bình luận: