Cà phê cho tâm hồn
Mỗi chúng ta đều có một khoảng lặng riêng trong tâm hồn. Nhưng vì không ai biểu lộ ra nên bạn không thể thấy được. Tôi một người sống nội tâm chưa bao giờ nghĩ rằng mình thuộc về đám đông, ồn ào, gấp gáp. Ở một mình với khoảng lặng trong tâm hồn tôi thấy thanh thản hơn, yên bình hơn. Cuộc sống với tôi đơn giản chỉ như vậy.
Thưởng thức cà phê vào mỗi sáng đã là thói quen của tôi. Thưởng thức cà phê cũng là một thứ ăn chơi, uống cà phê cũng cần một nghệ thuật. Và tôi có lẽ là một nghệ sĩ.
Với cà phê tôi thường chọn loại cà phê đen nguyên chất đặc sánh. Không có tuyệt vời hơn khi vừa ngồi làm việc lại được nhâm nhi một ly cà phê nguyên chất cả. Vị đắng nhẹ tại đầu lưỡi và dư âm ngọt ngào dưới cổ. Bạn bè tôi vẫn thường hay chọc tôi sao không chọn một loại đồ uống khác đi, có phải vì thế mà cuộc sống của tôi quá đỗi nhạt nhẽo. Ngày nắng cũng như ngày mưa tôi vẫn một mình bên ly cà phê. Có lẽ cảm giác cô độc nó ăn vào máu tôi mất rồi.
Lẵng lẽ nhìn cuộc sống bên lý cà phê chậm rãi làm tôi chiêm nghiệm ra được nhiều điều. Cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo toan. Cuộc sống không yên bình như những gì tôi đã nghĩ. Tôi vẫn sống chậm rãi một mình từng bước một trên con đường đời. Lúc trước tôi cố gắng bước đi thật nhanh mong mình sẽ là người chạm đích đầu tiên nhưng bản thân tôi cũng chưa bao giờ định hình được sau khi mình chạm đích rồi mình sẽ làm gì. Ngồi lại bên ly cà phê tôi thấy mình ngày đó thật ngốc.
Tôi luôn mong đạt đến cái hoàn hảo trong cuộc sống – gia đình – tình yêu. Nhưng càng tiến gần đến cái hoàn hảo tôi càng cảm thấy cái hoàn hảo nó vô nghĩa đến thế nào. Giống như bạn muốn chạm tay đến tận trời xanh vậy. càng vươn tay xa hơn để nắm lấy nó càng cách xa hơn. Cuối cùng là cảm giác thất vọng và chán trường khi chẳng làm được cái gì nên hồn.
Mỗi còn người đều có khát khao, khát vọng riêng nhưng chỉ một phần trong đó có thể đạt được. Khi chúng ta vấp ngã, Một là sẽ bỏ cuộc bởi vì bạn chẳng bao giờ học được cách tự đứng lên. Bạn thấy cái gì đó quá khó khăn làm cho bạn nản chí, chán nản. Giống việc bạn uống cà phê và cho rằng bản chất nó là một cái thứ độc hại và đắng ngắt. Hai là nếu bạn biết tự đứng lên sau những vấp ngã trong cuộc sống. thì dù bạn có vấp ngã nhiều lần sau đó bạn cũng sẽ biết tự đứng lên, Giống việc bạn bỏ thêm vào cà phê đường hoặc sữa hay đơn giản là uống thêm mụm trà sau khi nhấp một mụm cà phê vậy. Bản chất của cuộc sống chính là đi xa mới biết đường dài. Đi được bao xa còn tùy thuộc vào bạn. Thành công với mỗi người mỗi khác vì bản chất chúng ta khác nhau.
[center][/center]
Mỗi ngày hãy cố gắng làm hết khả năng của bản thân. Rồi cuộc sống sẽ mỉm cười với bạn ngay thôi. Cuộc sống có nhanh có chậm thì bên ly cà phê và cuộc sống bạn sẽ có những trải nghiệm riêng, những bài học quý giá.
Giả như cuộc sống này chỉ có 2 mầu trắng và đen. Có lẽ cuộc sống này sẽ không có những phiền toái mà nhiều khi khiến chúng ta giở khóc giờ cười. Bởi vì cuộc sống muôn mầu nên chúng ta cũng phải suy nghĩ kĩ trước khi làm. “Sống để yêu thương – sống để cố gắng cho ngày mai ” đó làn những gì bạn nên hướng đến cuộc sống này.
Thưởng thức cà phê vào mỗi sáng đã là thói quen của tôi. Thưởng thức cà phê cũng là một thứ ăn chơi, uống cà phê cũng cần một nghệ thuật. Và tôi có lẽ là một nghệ sĩ.
Với cà phê tôi thường chọn loại cà phê đen nguyên chất đặc sánh. Không có tuyệt vời hơn khi vừa ngồi làm việc lại được nhâm nhi một ly cà phê nguyên chất cả. Vị đắng nhẹ tại đầu lưỡi và dư âm ngọt ngào dưới cổ. Bạn bè tôi vẫn thường hay chọc tôi sao không chọn một loại đồ uống khác đi, có phải vì thế mà cuộc sống của tôi quá đỗi nhạt nhẽo. Ngày nắng cũng như ngày mưa tôi vẫn một mình bên ly cà phê. Có lẽ cảm giác cô độc nó ăn vào máu tôi mất rồi.
Lẵng lẽ nhìn cuộc sống bên lý cà phê chậm rãi làm tôi chiêm nghiệm ra được nhiều điều. Cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo toan. Cuộc sống không yên bình như những gì tôi đã nghĩ. Tôi vẫn sống chậm rãi một mình từng bước một trên con đường đời. Lúc trước tôi cố gắng bước đi thật nhanh mong mình sẽ là người chạm đích đầu tiên nhưng bản thân tôi cũng chưa bao giờ định hình được sau khi mình chạm đích rồi mình sẽ làm gì. Ngồi lại bên ly cà phê tôi thấy mình ngày đó thật ngốc.
Tôi luôn mong đạt đến cái hoàn hảo trong cuộc sống – gia đình – tình yêu. Nhưng càng tiến gần đến cái hoàn hảo tôi càng cảm thấy cái hoàn hảo nó vô nghĩa đến thế nào. Giống như bạn muốn chạm tay đến tận trời xanh vậy. càng vươn tay xa hơn để nắm lấy nó càng cách xa hơn. Cuối cùng là cảm giác thất vọng và chán trường khi chẳng làm được cái gì nên hồn.
Mỗi còn người đều có khát khao, khát vọng riêng nhưng chỉ một phần trong đó có thể đạt được. Khi chúng ta vấp ngã, Một là sẽ bỏ cuộc bởi vì bạn chẳng bao giờ học được cách tự đứng lên. Bạn thấy cái gì đó quá khó khăn làm cho bạn nản chí, chán nản. Giống việc bạn uống cà phê và cho rằng bản chất nó là một cái thứ độc hại và đắng ngắt. Hai là nếu bạn biết tự đứng lên sau những vấp ngã trong cuộc sống. thì dù bạn có vấp ngã nhiều lần sau đó bạn cũng sẽ biết tự đứng lên, Giống việc bạn bỏ thêm vào cà phê đường hoặc sữa hay đơn giản là uống thêm mụm trà sau khi nhấp một mụm cà phê vậy. Bản chất của cuộc sống chính là đi xa mới biết đường dài. Đi được bao xa còn tùy thuộc vào bạn. Thành công với mỗi người mỗi khác vì bản chất chúng ta khác nhau.
[center][/center]
Mỗi ngày hãy cố gắng làm hết khả năng của bản thân. Rồi cuộc sống sẽ mỉm cười với bạn ngay thôi. Cuộc sống có nhanh có chậm thì bên ly cà phê và cuộc sống bạn sẽ có những trải nghiệm riêng, những bài học quý giá.
Giả như cuộc sống này chỉ có 2 mầu trắng và đen. Có lẽ cuộc sống này sẽ không có những phiền toái mà nhiều khi khiến chúng ta giở khóc giờ cười. Bởi vì cuộc sống muôn mầu nên chúng ta cũng phải suy nghĩ kĩ trước khi làm. “Sống để yêu thương – sống để cố gắng cho ngày mai ” đó làn những gì bạn nên hướng đến cuộc sống này.
Đăng nhập để bình luận: