Thác Mu - Bái Nhã - Lũng Vân - Độc hành tôi đi tìm tôi!
Tác giả anhtrang_dochanh nguồn từ phuot.vn
Chia sẻ một chút là thời điểm tôi lên đường, tức là 3 ngày trước, các mối quan hệ của tôi đều không ổn, đó là lí do tôi đã nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ: ”đi offroad rồi cắm trại một mình!”.
[center] [/center]
Anh - xế, cũng là người yêu cho đến lúc đó là người đầu tiên biết, tất nhiên là ngăn cản, nhưng tôi chỉ nói: “Em muốn đi để học yêu quý bản thân hơn, để về sẽ không còn là gánh nặng của anh nữa!”. Anh im lặng, phải, mối quan hệ của chúng tôi đã không còn như trước nữa. Anh đưa ra rất nhiều lý do chính đáng cho lựa chọn của mình - rời xa tôi. Tôi cứ tự cho rằng đấy chỉ là lý do ngoại cảnh, rằng sẽ qua thôi. Nhưng từ cái cách để gương phải của xe máy khi chở tôi không giống trước, từ cái cách anh nói chuyện... Vậy mà tôi vẫn cố chấp níu giữ... Như một gánh nặng vây! Và thế là tôi tự dưng nghĩ mình nên làm gì đấy, nên để bản thân mình ngộ ra, chẳng thể như này mãi được.
Vậy là tôi lên đường cắm trại 1 mình thật!
9h sáng dời khỏi nhà, qua Phượt Pro lấy cái trại, rồi làm một mạch hơn trăm cây số thẳng Xuân Mai rồi đóng đường Hồ Chí Minh! Qua Vụ Bản, đến ngã ba bưu điện thị trấn thì rẽ trái, tầm chục mét sẽ có lối rẽ pahir ngay để đi Ngọc Sơn. Rồi bò lên thác Mu. Khổ cái đi với em Blackberry nên cứ mồm mà hỏi, câu trả lời thường trực luôn là: “Vâng ạ!” – Vì ai cũng hỏi: “Đường xấu lắm, toàn đá hộc, đi một mình á?”. Cứ phăm phăm mà đi, cắm số 2 để không phải dùng phanh, vì lúc vào toàn xuống dốc nên cũng chưa cảm thấy gì mấy.
[center] [/center]
Vào đến thác, Mu mùa này nước chưa nhiều, thác có 2 tầng, được làm bậc xuống hẳn hoi, đi 1 mình nên cũng chả buồn tắm, chỉ cởi giày vày vày nước nghịch xíu, rồi lại ôm cái máy ảnh chụp thác.
Thác Mu tầng trên
Thác chính
Quay ra thì lên dốc nhiều hơn, cắm số 2 với 1 để leo, nhưng đá hộc không đơn giản lắm, bánh xe mình dù lốp vẫn còn bám nhưng nhiều đoạn bánh xe quay ngang ra, hậu quả là ngã 2 lần. May mà đóng giáp đầy đủ, với cả đi 1 mình, ngã thì lại dựng xe dậy đi tiếp, chả xấu hổ mấy. Đường còn đang làm, đi qua có đoạn phải chờ anh máy xúc với anh xe tải chán chê mới có đường mà đi, mà đường thì cắm số 1 mà dắt.
Đoạn đường đẹp rồi mới dám đứng lại chộp
[center] [/center]
Quay lại được ngã ba Ngọc Sơn thì là 4h, mục tiêu của mình là tối phải dựng trại trên núi Bái Nhã – một núi nhảy dù. Tranh thủ mua 2 lạng thịt ở chợ, bảo người ta thái sẵn với ướp để tí nướng. Loanh quanh đi tìm núi mà đi đến 1 vòng trong bản, tia được 3 quả đồi từ cao đến thấp. Núi mục tiêu là cái thấp nhất – đáng thất vọng là nó trồng toàn ngô. Mình đang loanh quanh tìm lối lên quả đồi thứ 2, bãi cỏ xanh mượt, siêu đẹp thì gặp ngay 1 anh bên đường:
- Anh ơi em hỏi lên núi thì đi như nào???
- Chị gửi xe ra nhà ngoài kia rồi lên núi nhảy dù kìa
- Không, em không thích cái núi đấy, em thích cái núi này cơ *chỉ chỉ*
- Thế chị để xe vào nhà em rồi lên đó, đi thẳng vào
Đâm qua ruộng ngô, để xe vào nhà ổng - có hai vợ chồng với đứa con ở nhà, chồng 94 thôi. Nghỉ tí rồi bắt đầu. Vai đeo ba lô, tay ôm trại, bạt, với 1 lít rưỡi nước. Có lối mà đi đâu, vứt ba lô với đồ lên trước, rồi ôm cảnh cây trèo lên. Mỗi bậc như thế phải mét rưỡi. Qua 2 bậc mới lên được phần thoải của núi.
Nghỉ lúc vừa lên núi
Nhìn quanh, nhìn hướng gió, xác định vị trí đốt lửa, vị trí dựng lều. Rồi bắt tay vào dựng lều, cũng mất tầm 20 phút mới kiên cố được, đóng cọc xuống cũng chắc chắn ra gì lắm. Rồi loanh quanh kiếm củi, nhóm lửa. Lấy cành dùng dao vót sạch vỏ gỗ, vót nhọn, xiên được 3 xiên thịt lận.
Hạ trại
Thịt nướng
Tầm 8h thì hết việc để làm rồi, lúc này mây tự dưng từ đâu bay về, từng đợt che trăng. Hốt vãi cơ mà rồi cũng qua, trời trong, mây thành quầng, bầu trời sao đẹp kinh khủng, trăng có quầng cầu vồng xung quanh. Ngồi viết lách, nghĩ ngợi vẩn vơ rồi chui vào lều...
[center]
[/center]
Đang nằm đọc vài tin tức về máy bay, tự dưng nghe tiếng bước chân, rồi tiếng 2 thằng con trai nói chuyện với nhau. Quái lạ...một mình mình một núi mà??? Sờ vào túi hộp bên trái, con dao đa năng vẫn ở đấy... túi bên phải...lấy ra cái đèn pin. Rồi tay cầm chắc dao, từ từ thò đầu ra khỏi lều ...
- Ai thế ạ?
- Em ở nhà mà chị gửi xe đó, lúc trưa em đi học thấy chị đi vào Tự do, nãy về nhà lại thấy xe chị, sợ chị sợ ma nên em lên xem thế nào!
- Gớm, tôi còn sợ các cậu hơn ma!
[center]
[/center]
Rồi ba chị em ngồi nói chuyện. Con trai bản nói chuyện kiểu ngô nghê chân thực lắm. Toàn hỏi mấy câu chị thấy ở đây thích hơn Hà Nội không? chị đi thế này sao không rủ người yêu đi? Chị ăn gì chưa? Mình đỡ lo hẳn, thằng cu còn đi nhặt thêm cho mình vài cánh củi to đặt lửa, rồi ngồi nhìn trăng sáng vằng vặc. Thằng cu còn lại bảo:
- Nhìn cái lều của chị lúc nãy em tưởng mộ đấy, cứ lập lòe rồi hình y hệt bãi mộ. Mà chị không sợ ma à?
- Sợ gì? Chị còn đi canh nhà xác suốt
- Thế tối chị đã đi hết quanh đây chưa?
- Đi rồi, xuống tận vạt dưới, thấy cái bia bằng bê tông, hốt vãi, cứ tưởng bia mộ, hóa ra bia khắc: Rừng đặc dụng. )
Đến tầm 11h thì hai đứa đi xuống, lại một mình một bầu trời. Lại lôi quyển nhật kí ra viết lách rồi chợp mắt tí...
[center]
[/center]
1h sáng, mây đen vần vũ, trăng mất, lửa cũng tàn rồi, gió ngoài trời như cuốn lốc. Cái trại của mình dù là khá chắc chắn, nhưng nếu có chịu được mưa cũng chỉ là trong trường hợp ở nơi khuất gió, hoặc có kín một chiều để tránh thông gió thì may ra. Đây mình lại ở giữa một vạt đồi, cây ở xa, gió cứ hun hút rồi gào thét, dù cho mình đã chèn ba lô, giày, giáp,... đỏ bốn góc, nhưng có vẻ vẫn không ăn thua... cái đèn treo trần trại cũng cứ thế đu đưa... mình lúc này mâu thuẫn đến toát mồ hôi dù nhiệt độ ban đêm ở đây thấp tè, người vẫn đang quấn tròn cái chăn VNA.
[center] [/center]
5 phút, đồ đạc gọn gàng trong ba lô, máy ảnh được bọc, giày vào chân. 5 phút sau. Trại gọn gàng trong túi, thảm gấp gọn kẹp nách. Lại ba lô sau lưng, trại 1 bên, đèn pin 1 bên, lò mò, lúc này không còn trăng sáng mà thấy đường nữa... Tôi quyết định phải đảm bảo an toàn của mình hơn là việc cố chấp ở lại trong trại với cái tốc độ gió và nhìn mây như này.
Hơi chật vật như lại như cũ, miệng ngậm đèn, quẳng ba lô với đồ xuống, rồi dò dẫm ôm gốc cây mà tuột xuống, may mà không bước hụt. Lóp ngóp chiếu đèn đi xuyên qua bụi mía, hướng về hướng cái nhà sàn ban chiều. Vâng, chắc không phải ai cũng đủ can đảm làm phiền, lại là người lạ lúc gần 2h sáng như này. Nhưng tôi lại là đứa như vậy, chắc tại chai mặt quen rồi. Khác với những trường hợp tôi đặt ra trong đầu lúc đi qua bụi mía, nằm gian ngoài là 2 bác trung niên, là bố mẹ của anh tôi hỏi đường ban chiều và thằng cu lúc nãy. Hai bác thấy tôi vừa mở miệng: “có thể cho cháu ngủ nhờ 1 đêm không ạ? Gió trên đồi to quá và sắp mưa ạ, cháu xin lỗi vì đã làm phiền”, đang định phân trần thêm vài câu thì ngay lập tức bác gái trở dậy, miệng vừa bảo mình vào, tay đã lấy chiếu và màn cho mình dải giữa gian nhà. Còn chăn nữa, còn bảo: “để bá ngủ cùng không lại sợ”.
Quả nhiên không ngoài dự tính, vừa đặt lưng thì tiếng mưa ào ào, cửa gỗ nhà sàn hơi kêu ken két. Nhưng mà ngày nay phải 170km rồi, chẳng còn sức mà nghĩ với tưởng tượng nữa. Cứ thế ngủ một mạch đến khi ánh sáng trắng sớm tràn ngập khắp nhà.
Trở dậy lúc 5 rưỡi sáng. Mọi người trong nhà cũng dậy hết rồi, bác gái chuẩn bị đi thả trâu. Ngồi nói chuyện với bác trai mấy tí, nhâm nhi chén nước lá đào, rồi tranh thủ hỏi đường đi Lũng Vân. Trước khi đi cũng lịch sự gửi lại một ít tiền vì đã làm phiền cái hoàn cảnh không giống ai như vậy. Thật may là bác cũng nhận, không chắc tôi lại cảm giác tội lỗi vì nhận nhiều sự giúp đỡ quá như kiểu mang nợ vậy!!!
Đường đi Lũng Vân không khó, nhưng tôi cứ phải hỏi đường liên tục, lúc đầu tôi dừng ở 1 hàng nước mía. Sáng sớm cũng nên có tí đường vào người. Chả hiểu sao đi được tầm 2km nữa thì bắt đầu...đau bụng. Kiểu tào tháo đuổi ý tù tội kinh khủng. Nghĩ ra giải pháp, vào một hàng tạp hóa ven đường, mua một lon bò húc, giả tiền xong thì hỏi bác gái bán hàng:
- Bác ơi ở đây có nhà vệ sinh không ạ? Cháu đi nhờ với.
- Không có đâu, đi thêm 1 km nữa cơ
Wtf??? Nhà cũng đâu phải bé ==” thôi coi như phí 1 lon bò húc. :’( thiếu nữ xuân thi quyết không làm ô uế môi trường. Đến quán tạp hóa trên thì có nhà vệ sinh rồi. Mua 2 hộp fami. )) coi như đi vs mất 20k. Sang vãi. Nhưng mà các cụ đã nói, không gì thoải mái bằng....kịp thời. Nói chung là không tiếc :v
Từ đấy đóng thẳng vào Lũng Vân, đường dốc quanh co nhưng mát kinh khủng. 10h trưa mà cảm tưởng mặt trời chưa mọc. Thảo nào mà tuổi thọ của người dân ở đây toàn trên 90 đến 100. Không khí trong lành, nhà sàn, những cánh đồng ngút tầm mắt, từ trên dốc nhìn xuống thì y hệt một lòng chảo.
Trước khi dời Lũng Vân, mình cũng cẩn thận, mình tính chắc xe vẫn còn tầm gần 2 lít xăng nhưng vẫn đổ, dù giá xăng ở đây là 22k/lít. Vừa mua xăng vừa hỏi đường. Cả làng kéo ra xem Câu hỏi phổ biến nhất là: “Đi một mình không sợ con cọp bắt à?”. Lại cười trừ:”Cháu cũng đang muốn xem cọp thử 1 lần đây u ơi )”
Lúc đầu là bê tông, rồi đến đất, rồi là bê tông nát, rồi đến đá. Nhưng vẫn có vẻ rất dễ đi. Một lát sau thì cũng thấy người, may mắn là tôi đang đi đúng, nhưng càng lúc, con đường mà người ta chỉ tôi càng khó tin. Lúc đầu là cái dốc phải 60 độ toàn đất hai bên là bụi tre, bé tẹo. Ok fine, qua! Rồi đến 1 con đường qua ruộng ngô lổm cổm đá. Ok fine, vẫn qua.
Đến 1 ngã ba, con đường này thì tôi đã không nghĩ là nó khó đến thế, khi phi xe lên. Đi được tầm chục mét. Tôi không ngồi trên xe được nữa, xuống xe, dắt và cài số 1. Vẫn không qua, đến lần chỉnh xe thứ 3 thì *uỳnh*, xe đổ vào người, và...phía bên tôi đứng chính là vực! Không phải là vực sâu, nhưng đầy đá đen y như cao nguyên đá đồng văn thu nhỏ. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy không sợ cái đau. Dù biết đầu gối mình xong rồi, vì vặn vẹo cái xe mà giáp chân trái của tôi bị trễ xuống, hiển nhiên...xin lỗi em đầu gối. Nhưng nếu đau mà thu đầu gối thì tôi ngã xuống là cái chắc, mà đấy, xe còn đang giữa vực, chỉ cần thả phanh là xe sẽ trôi xuông dưới theo tư thế đang đổ nằm. Tôi thì không muốn mọi việc tệ hơn nữa!
Cắn răng, áp đầu gối trái xuống đất làm trụ, đứng dậy, tay phải vẫn bóp cứng phanh, thật may là tôi vẫn còn cái mạng này! Có trời mới biết tôi sẽ phải làm gì tiếp bây giờ, nhưng tôi cũng chỉ cố gắng đứng thẳng và nhìn sao cho cái xe ở tư thế không thể trôi được đã rồi tính tiếp. Hóa ra đây là lý do mà người ta ái ngại tôi đi vào con đường này 1 mình. Nếu có một người *ủn mông* cái xe thì đã khác. :’( bậc đá đó cao ít nhất 30cm. Và tôi không thể chỉnh thế nào được nữa, bế tắc!
Và điều không tưởng đã xảy ra, vâng, hôm nay đó là điều kì diệu. Có 2 nhóc chạy từ trên đỉnh dốc xuống. Bé gái lớn hỏi tôi:
- Chị có cần bọn em đẩy xe giúp không?
- Em có đủ sức không? chị cũng không biết phải làm sao đây!
- Bọn em làm được mà, nào!
Và tôi đã qua được bậc đá đó. Dắt thêm được 5 mét nữa, tôi gần như kiệt sức, nhưng may quá, chỗ này chống được xe. Tôi phải nghỉ. Tranh thủ hỏi chuyện hai đứa nhỏ. Bé gái lớn sinh năm 2000, thằng cu là 2007, bé tí, mà đã cứu tôi như thế. Và lúc này tôi biết là không phải tự dưng mà zời bắt tôi bị tào tháo đuổi lúc nãy. Nhớ ra, tôi mở ba lô lấy 2 hộp fami lúc nãy đưa cho hai đứa, với 1 phong kẹo sugus cam lúc nào cũng để trong cặp. Hai đứa nhất định không chịu. Mình phải bảo: đây là đồ nãy chị mua từ thiện cho người ta chứ chị cũng không có uống sữa thật mà. Rồi chúng mới chịu nhận.
Từ đường ruộng ngô bé tí mình đã đâm đầu lên cái dốc này để rồi tiến thoái lưỡng nan
Hai chị em ủn mông xe giúp đây ạ
Khổ thân em xế
Dắt thêm tầm 7m dốc nữa thì đường có vẻ đi được, mình ngồi lên xe chứ không phải dắt nữa, vừa đi vừa chống chân, cứ đi số 1 thôi. Cảm ơn hai đứa rồi lại phải hì hụi đi đâm qua đồi ngô, đi dăm cây đường đất bé tẹo, mướt mãi mới ra được đường bê tông.
Lúc này thì mình biết mình sống rồi, chỉ cần đi thẳng chục km nữa là mình sẽ đến Thung Khe, cứ thong dong mà ngắm cảnh thôi. Hết thảo nguyên lại đến rừng nguyên sinh, đã mắt!
Làm một đường lên đỉnh Thung Khe. Chén 2 quả trứng luộc, 1 cái cơm lam, thêm 1 cốc nước ngô ấm bụng. Vỏn vẹn 15k rồi phóng ù về HN.
Cuối cùng thì cũng về đến nhà, cảm giác mình đã vượt qua một giới hạn mới nào đó, mà trước đó mình chưa từng nghĩ tới, cũng chưa tưởng tượng tới. Biết được là hóa ra cảm giác cắm trại 1 mình không hề sợ hãi, mà chỉ buồn vì cô độc. Biết được nhiều việc không quá khó như mình tưởng, nếu không tự bản thân mình vượt qua, sẽ có người xuất hiện đúng thời điểm. Trên đường về, tôi lại nghĩ đến anh, nghĩ về chuyện hai đứa, rồi chợt cười. Giống như lúc nãy ở Bắc Sơn, tôi đã chọn sai đường, vậy mà đến giờ phút này vẫn không hề hối hận, vì nhờ có chọn sai đường, tôi mới có tưng đấy kinh nghiệm, tôi mới nhận ra rằng ngay cả lúc tưởng chừng như hết hy vọng, đường cùng, thì ‘sẽ có người xuất hiện đúng thời điểm’.
Cảm ơn anh, nhờ có anh, mùa xuân vừa rồi mới trọn vẹn như vậy!
Vậy là một mùa đã đi qua rồi, hạ rồi, cười tươi lên, cô gái!
Topic gốc: Thác Mu - Bái Nhã - Lũng Vân - Độc hành tôi đi tìm tôi!
Chia sẻ một chút là thời điểm tôi lên đường, tức là 3 ngày trước, các mối quan hệ của tôi đều không ổn, đó là lí do tôi đã nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ: ”đi offroad rồi cắm trại một mình!”.
[center] [/center]
Anh - xế, cũng là người yêu cho đến lúc đó là người đầu tiên biết, tất nhiên là ngăn cản, nhưng tôi chỉ nói: “Em muốn đi để học yêu quý bản thân hơn, để về sẽ không còn là gánh nặng của anh nữa!”. Anh im lặng, phải, mối quan hệ của chúng tôi đã không còn như trước nữa. Anh đưa ra rất nhiều lý do chính đáng cho lựa chọn của mình - rời xa tôi. Tôi cứ tự cho rằng đấy chỉ là lý do ngoại cảnh, rằng sẽ qua thôi. Nhưng từ cái cách để gương phải của xe máy khi chở tôi không giống trước, từ cái cách anh nói chuyện... Vậy mà tôi vẫn cố chấp níu giữ... Như một gánh nặng vây! Và thế là tôi tự dưng nghĩ mình nên làm gì đấy, nên để bản thân mình ngộ ra, chẳng thể như này mãi được.
Vậy là tôi lên đường cắm trại 1 mình thật!
9h sáng dời khỏi nhà, qua Phượt Pro lấy cái trại, rồi làm một mạch hơn trăm cây số thẳng Xuân Mai rồi đóng đường Hồ Chí Minh! Qua Vụ Bản, đến ngã ba bưu điện thị trấn thì rẽ trái, tầm chục mét sẽ có lối rẽ pahir ngay để đi Ngọc Sơn. Rồi bò lên thác Mu. Khổ cái đi với em Blackberry nên cứ mồm mà hỏi, câu trả lời thường trực luôn là: “Vâng ạ!” – Vì ai cũng hỏi: “Đường xấu lắm, toàn đá hộc, đi một mình á?”. Cứ phăm phăm mà đi, cắm số 2 để không phải dùng phanh, vì lúc vào toàn xuống dốc nên cũng chưa cảm thấy gì mấy.
[center] [/center]
Vào đến thác, Mu mùa này nước chưa nhiều, thác có 2 tầng, được làm bậc xuống hẳn hoi, đi 1 mình nên cũng chả buồn tắm, chỉ cởi giày vày vày nước nghịch xíu, rồi lại ôm cái máy ảnh chụp thác.
Thác Mu tầng trên
Thác chính
Quay ra thì lên dốc nhiều hơn, cắm số 2 với 1 để leo, nhưng đá hộc không đơn giản lắm, bánh xe mình dù lốp vẫn còn bám nhưng nhiều đoạn bánh xe quay ngang ra, hậu quả là ngã 2 lần. May mà đóng giáp đầy đủ, với cả đi 1 mình, ngã thì lại dựng xe dậy đi tiếp, chả xấu hổ mấy. Đường còn đang làm, đi qua có đoạn phải chờ anh máy xúc với anh xe tải chán chê mới có đường mà đi, mà đường thì cắm số 1 mà dắt.
Đoạn đường đẹp rồi mới dám đứng lại chộp
[center] [/center]
Quay lại được ngã ba Ngọc Sơn thì là 4h, mục tiêu của mình là tối phải dựng trại trên núi Bái Nhã – một núi nhảy dù. Tranh thủ mua 2 lạng thịt ở chợ, bảo người ta thái sẵn với ướp để tí nướng. Loanh quanh đi tìm núi mà đi đến 1 vòng trong bản, tia được 3 quả đồi từ cao đến thấp. Núi mục tiêu là cái thấp nhất – đáng thất vọng là nó trồng toàn ngô. Mình đang loanh quanh tìm lối lên quả đồi thứ 2, bãi cỏ xanh mượt, siêu đẹp thì gặp ngay 1 anh bên đường:
- Anh ơi em hỏi lên núi thì đi như nào???
- Chị gửi xe ra nhà ngoài kia rồi lên núi nhảy dù kìa
- Không, em không thích cái núi đấy, em thích cái núi này cơ *chỉ chỉ*
- Thế chị để xe vào nhà em rồi lên đó, đi thẳng vào
Đâm qua ruộng ngô, để xe vào nhà ổng - có hai vợ chồng với đứa con ở nhà, chồng 94 thôi. Nghỉ tí rồi bắt đầu. Vai đeo ba lô, tay ôm trại, bạt, với 1 lít rưỡi nước. Có lối mà đi đâu, vứt ba lô với đồ lên trước, rồi ôm cảnh cây trèo lên. Mỗi bậc như thế phải mét rưỡi. Qua 2 bậc mới lên được phần thoải của núi.
Nghỉ lúc vừa lên núi
Nhìn quanh, nhìn hướng gió, xác định vị trí đốt lửa, vị trí dựng lều. Rồi bắt tay vào dựng lều, cũng mất tầm 20 phút mới kiên cố được, đóng cọc xuống cũng chắc chắn ra gì lắm. Rồi loanh quanh kiếm củi, nhóm lửa. Lấy cành dùng dao vót sạch vỏ gỗ, vót nhọn, xiên được 3 xiên thịt lận.
Hạ trại
Thịt nướng
Tầm 8h thì hết việc để làm rồi, lúc này mây tự dưng từ đâu bay về, từng đợt che trăng. Hốt vãi cơ mà rồi cũng qua, trời trong, mây thành quầng, bầu trời sao đẹp kinh khủng, trăng có quầng cầu vồng xung quanh. Ngồi viết lách, nghĩ ngợi vẩn vơ rồi chui vào lều...
[center]
[/center]
Đang nằm đọc vài tin tức về máy bay, tự dưng nghe tiếng bước chân, rồi tiếng 2 thằng con trai nói chuyện với nhau. Quái lạ...một mình mình một núi mà??? Sờ vào túi hộp bên trái, con dao đa năng vẫn ở đấy... túi bên phải...lấy ra cái đèn pin. Rồi tay cầm chắc dao, từ từ thò đầu ra khỏi lều ...
- Ai thế ạ?
- Em ở nhà mà chị gửi xe đó, lúc trưa em đi học thấy chị đi vào Tự do, nãy về nhà lại thấy xe chị, sợ chị sợ ma nên em lên xem thế nào!
- Gớm, tôi còn sợ các cậu hơn ma!
[center]
[/center]
Rồi ba chị em ngồi nói chuyện. Con trai bản nói chuyện kiểu ngô nghê chân thực lắm. Toàn hỏi mấy câu chị thấy ở đây thích hơn Hà Nội không? chị đi thế này sao không rủ người yêu đi? Chị ăn gì chưa? Mình đỡ lo hẳn, thằng cu còn đi nhặt thêm cho mình vài cánh củi to đặt lửa, rồi ngồi nhìn trăng sáng vằng vặc. Thằng cu còn lại bảo:
- Nhìn cái lều của chị lúc nãy em tưởng mộ đấy, cứ lập lòe rồi hình y hệt bãi mộ. Mà chị không sợ ma à?
- Sợ gì? Chị còn đi canh nhà xác suốt
- Thế tối chị đã đi hết quanh đây chưa?
- Đi rồi, xuống tận vạt dưới, thấy cái bia bằng bê tông, hốt vãi, cứ tưởng bia mộ, hóa ra bia khắc: Rừng đặc dụng. )
Đến tầm 11h thì hai đứa đi xuống, lại một mình một bầu trời. Lại lôi quyển nhật kí ra viết lách rồi chợp mắt tí...
[center]
[/center]
1h sáng, mây đen vần vũ, trăng mất, lửa cũng tàn rồi, gió ngoài trời như cuốn lốc. Cái trại của mình dù là khá chắc chắn, nhưng nếu có chịu được mưa cũng chỉ là trong trường hợp ở nơi khuất gió, hoặc có kín một chiều để tránh thông gió thì may ra. Đây mình lại ở giữa một vạt đồi, cây ở xa, gió cứ hun hút rồi gào thét, dù cho mình đã chèn ba lô, giày, giáp,... đỏ bốn góc, nhưng có vẻ vẫn không ăn thua... cái đèn treo trần trại cũng cứ thế đu đưa... mình lúc này mâu thuẫn đến toát mồ hôi dù nhiệt độ ban đêm ở đây thấp tè, người vẫn đang quấn tròn cái chăn VNA.
[center] [/center]
5 phút, đồ đạc gọn gàng trong ba lô, máy ảnh được bọc, giày vào chân. 5 phút sau. Trại gọn gàng trong túi, thảm gấp gọn kẹp nách. Lại ba lô sau lưng, trại 1 bên, đèn pin 1 bên, lò mò, lúc này không còn trăng sáng mà thấy đường nữa... Tôi quyết định phải đảm bảo an toàn của mình hơn là việc cố chấp ở lại trong trại với cái tốc độ gió và nhìn mây như này.
Hơi chật vật như lại như cũ, miệng ngậm đèn, quẳng ba lô với đồ xuống, rồi dò dẫm ôm gốc cây mà tuột xuống, may mà không bước hụt. Lóp ngóp chiếu đèn đi xuyên qua bụi mía, hướng về hướng cái nhà sàn ban chiều. Vâng, chắc không phải ai cũng đủ can đảm làm phiền, lại là người lạ lúc gần 2h sáng như này. Nhưng tôi lại là đứa như vậy, chắc tại chai mặt quen rồi. Khác với những trường hợp tôi đặt ra trong đầu lúc đi qua bụi mía, nằm gian ngoài là 2 bác trung niên, là bố mẹ của anh tôi hỏi đường ban chiều và thằng cu lúc nãy. Hai bác thấy tôi vừa mở miệng: “có thể cho cháu ngủ nhờ 1 đêm không ạ? Gió trên đồi to quá và sắp mưa ạ, cháu xin lỗi vì đã làm phiền”, đang định phân trần thêm vài câu thì ngay lập tức bác gái trở dậy, miệng vừa bảo mình vào, tay đã lấy chiếu và màn cho mình dải giữa gian nhà. Còn chăn nữa, còn bảo: “để bá ngủ cùng không lại sợ”.
Quả nhiên không ngoài dự tính, vừa đặt lưng thì tiếng mưa ào ào, cửa gỗ nhà sàn hơi kêu ken két. Nhưng mà ngày nay phải 170km rồi, chẳng còn sức mà nghĩ với tưởng tượng nữa. Cứ thế ngủ một mạch đến khi ánh sáng trắng sớm tràn ngập khắp nhà.
Trở dậy lúc 5 rưỡi sáng. Mọi người trong nhà cũng dậy hết rồi, bác gái chuẩn bị đi thả trâu. Ngồi nói chuyện với bác trai mấy tí, nhâm nhi chén nước lá đào, rồi tranh thủ hỏi đường đi Lũng Vân. Trước khi đi cũng lịch sự gửi lại một ít tiền vì đã làm phiền cái hoàn cảnh không giống ai như vậy. Thật may là bác cũng nhận, không chắc tôi lại cảm giác tội lỗi vì nhận nhiều sự giúp đỡ quá như kiểu mang nợ vậy!!!
Đường đi Lũng Vân không khó, nhưng tôi cứ phải hỏi đường liên tục, lúc đầu tôi dừng ở 1 hàng nước mía. Sáng sớm cũng nên có tí đường vào người. Chả hiểu sao đi được tầm 2km nữa thì bắt đầu...đau bụng. Kiểu tào tháo đuổi ý tù tội kinh khủng. Nghĩ ra giải pháp, vào một hàng tạp hóa ven đường, mua một lon bò húc, giả tiền xong thì hỏi bác gái bán hàng:
- Bác ơi ở đây có nhà vệ sinh không ạ? Cháu đi nhờ với.
- Không có đâu, đi thêm 1 km nữa cơ
Wtf??? Nhà cũng đâu phải bé ==” thôi coi như phí 1 lon bò húc. :’( thiếu nữ xuân thi quyết không làm ô uế môi trường. Đến quán tạp hóa trên thì có nhà vệ sinh rồi. Mua 2 hộp fami. )) coi như đi vs mất 20k. Sang vãi. Nhưng mà các cụ đã nói, không gì thoải mái bằng....kịp thời. Nói chung là không tiếc :v
Từ đấy đóng thẳng vào Lũng Vân, đường dốc quanh co nhưng mát kinh khủng. 10h trưa mà cảm tưởng mặt trời chưa mọc. Thảo nào mà tuổi thọ của người dân ở đây toàn trên 90 đến 100. Không khí trong lành, nhà sàn, những cánh đồng ngút tầm mắt, từ trên dốc nhìn xuống thì y hệt một lòng chảo.
Trước khi dời Lũng Vân, mình cũng cẩn thận, mình tính chắc xe vẫn còn tầm gần 2 lít xăng nhưng vẫn đổ, dù giá xăng ở đây là 22k/lít. Vừa mua xăng vừa hỏi đường. Cả làng kéo ra xem Câu hỏi phổ biến nhất là: “Đi một mình không sợ con cọp bắt à?”. Lại cười trừ:”Cháu cũng đang muốn xem cọp thử 1 lần đây u ơi )”
Lúc đầu là bê tông, rồi đến đất, rồi là bê tông nát, rồi đến đá. Nhưng vẫn có vẻ rất dễ đi. Một lát sau thì cũng thấy người, may mắn là tôi đang đi đúng, nhưng càng lúc, con đường mà người ta chỉ tôi càng khó tin. Lúc đầu là cái dốc phải 60 độ toàn đất hai bên là bụi tre, bé tẹo. Ok fine, qua! Rồi đến 1 con đường qua ruộng ngô lổm cổm đá. Ok fine, vẫn qua.
Đến 1 ngã ba, con đường này thì tôi đã không nghĩ là nó khó đến thế, khi phi xe lên. Đi được tầm chục mét. Tôi không ngồi trên xe được nữa, xuống xe, dắt và cài số 1. Vẫn không qua, đến lần chỉnh xe thứ 3 thì *uỳnh*, xe đổ vào người, và...phía bên tôi đứng chính là vực! Không phải là vực sâu, nhưng đầy đá đen y như cao nguyên đá đồng văn thu nhỏ. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy không sợ cái đau. Dù biết đầu gối mình xong rồi, vì vặn vẹo cái xe mà giáp chân trái của tôi bị trễ xuống, hiển nhiên...xin lỗi em đầu gối. Nhưng nếu đau mà thu đầu gối thì tôi ngã xuống là cái chắc, mà đấy, xe còn đang giữa vực, chỉ cần thả phanh là xe sẽ trôi xuông dưới theo tư thế đang đổ nằm. Tôi thì không muốn mọi việc tệ hơn nữa!
Cắn răng, áp đầu gối trái xuống đất làm trụ, đứng dậy, tay phải vẫn bóp cứng phanh, thật may là tôi vẫn còn cái mạng này! Có trời mới biết tôi sẽ phải làm gì tiếp bây giờ, nhưng tôi cũng chỉ cố gắng đứng thẳng và nhìn sao cho cái xe ở tư thế không thể trôi được đã rồi tính tiếp. Hóa ra đây là lý do mà người ta ái ngại tôi đi vào con đường này 1 mình. Nếu có một người *ủn mông* cái xe thì đã khác. :’( bậc đá đó cao ít nhất 30cm. Và tôi không thể chỉnh thế nào được nữa, bế tắc!
Và điều không tưởng đã xảy ra, vâng, hôm nay đó là điều kì diệu. Có 2 nhóc chạy từ trên đỉnh dốc xuống. Bé gái lớn hỏi tôi:
- Chị có cần bọn em đẩy xe giúp không?
- Em có đủ sức không? chị cũng không biết phải làm sao đây!
- Bọn em làm được mà, nào!
Và tôi đã qua được bậc đá đó. Dắt thêm được 5 mét nữa, tôi gần như kiệt sức, nhưng may quá, chỗ này chống được xe. Tôi phải nghỉ. Tranh thủ hỏi chuyện hai đứa nhỏ. Bé gái lớn sinh năm 2000, thằng cu là 2007, bé tí, mà đã cứu tôi như thế. Và lúc này tôi biết là không phải tự dưng mà zời bắt tôi bị tào tháo đuổi lúc nãy. Nhớ ra, tôi mở ba lô lấy 2 hộp fami lúc nãy đưa cho hai đứa, với 1 phong kẹo sugus cam lúc nào cũng để trong cặp. Hai đứa nhất định không chịu. Mình phải bảo: đây là đồ nãy chị mua từ thiện cho người ta chứ chị cũng không có uống sữa thật mà. Rồi chúng mới chịu nhận.
Từ đường ruộng ngô bé tí mình đã đâm đầu lên cái dốc này để rồi tiến thoái lưỡng nan
Hai chị em ủn mông xe giúp đây ạ
Khổ thân em xế
Dắt thêm tầm 7m dốc nữa thì đường có vẻ đi được, mình ngồi lên xe chứ không phải dắt nữa, vừa đi vừa chống chân, cứ đi số 1 thôi. Cảm ơn hai đứa rồi lại phải hì hụi đi đâm qua đồi ngô, đi dăm cây đường đất bé tẹo, mướt mãi mới ra được đường bê tông.
Lúc này thì mình biết mình sống rồi, chỉ cần đi thẳng chục km nữa là mình sẽ đến Thung Khe, cứ thong dong mà ngắm cảnh thôi. Hết thảo nguyên lại đến rừng nguyên sinh, đã mắt!
Làm một đường lên đỉnh Thung Khe. Chén 2 quả trứng luộc, 1 cái cơm lam, thêm 1 cốc nước ngô ấm bụng. Vỏn vẹn 15k rồi phóng ù về HN.
Cuối cùng thì cũng về đến nhà, cảm giác mình đã vượt qua một giới hạn mới nào đó, mà trước đó mình chưa từng nghĩ tới, cũng chưa tưởng tượng tới. Biết được là hóa ra cảm giác cắm trại 1 mình không hề sợ hãi, mà chỉ buồn vì cô độc. Biết được nhiều việc không quá khó như mình tưởng, nếu không tự bản thân mình vượt qua, sẽ có người xuất hiện đúng thời điểm. Trên đường về, tôi lại nghĩ đến anh, nghĩ về chuyện hai đứa, rồi chợt cười. Giống như lúc nãy ở Bắc Sơn, tôi đã chọn sai đường, vậy mà đến giờ phút này vẫn không hề hối hận, vì nhờ có chọn sai đường, tôi mới có tưng đấy kinh nghiệm, tôi mới nhận ra rằng ngay cả lúc tưởng chừng như hết hy vọng, đường cùng, thì ‘sẽ có người xuất hiện đúng thời điểm’.
Cảm ơn anh, nhờ có anh, mùa xuân vừa rồi mới trọn vẹn như vậy!
Vậy là một mùa đã đi qua rồi, hạ rồi, cười tươi lên, cô gái!
Topic gốc: Thác Mu - Bái Nhã - Lũng Vân - Độc hành tôi đi tìm tôi!
Đăng nhập để bình luận: