Mộc Châu những cung đường cảm xúc
Suốt đời hành hương, mỗi lữ khách đặt chân qua biết bao cung đường, có những cung đường thoảng qua, không để lại ấn tượng nào đặc biệt, có những cung đường chỉ bước qua một lần nhưng mãi mãi không quên. Những cung đường cảm xúc như thế, Mộc Châu đang có nhiều.
Nếu Hà Giang đem lại cảm giác hồi hộp xen lẫn chút lo âu khi qua những cung đường chênh vênh, ngoằn nghèo, xung quanh bốn bề đá dựng thì Mộc Châu cho du khách cảm giác được thả hồn mình giữa bao la, rợn ngợp; tâm hồn thư thái, bình yên, qua mỗi bản làng, trong lòng lại dậy lên những ý thơ.
[center]
[/center]
Tính từ Hà Nội, con đường cảm xúc đầu tiên chính là xã Lóng Luông. Mùa nào long luông cũng có nét riêng của nó. Nhưng hấp dẫn nhất là từ đầu đông trở đi, khắp các nương ngô bỏ không, những thung lũng ngũ sắc tim tím đua nhau vẫy vùng mà bung nở, loài hoa dại ấy lên ảnh vẫn giữ đưuọc vẻ nguyên sơ, mộc mạc của mình.
[center]
[/center]
Ít ngày sau, xuân cũng theo gió đông tìm về xứ lạnh. Đi xuyên qua những màn sương Châu Mộc, bất chợt thấy những rừng đào hồng bảng lảng trong mây như ở xứ thần tiên. Nếu không vội, chắc bác lái xe nào cũng cho mình cái quyền ban phát niềm vui cho các khách hàng trên xe: xe đi chầm chậm, khách tha hồ ngẩn ngơ cảm nhận từng khung cảnh trôi qua như một thước phim chiếu chậm: nhìn ngược lên dốc núi, sắc đào khiến người ta ngất ngây bởi không gian bao la, nhìn xuống thung lũng, chỗ nào cũng thấy những đào là đào: cây đỏ rực xen lẫn cây phớt hồng, gốc đào non xen lẫn những gốc cổ thụ mấy người ôm. Các gốc đào san sát nhau, thấp thoáng là những ngôi nhà trệt mái ngói đơn sơ. Thích nữa là được bác tài dễ tính, dừng xe cho đi sâu vào bản, càng thú vị hơn khi bắt gặp một người đàn ông Mông múa khèn giữa vườn đào lung linh sắc thắm, những bà mẹ địu con ngồi thêu những chiếc áo đỏ rực rỡ; hay những bộ quần áo xanh được đem hong trên bờ rào cạnh những gốc đào xù xì rêu mốc.
Cung đường Tân Lập, xét ra là con đường đem lại nhiều cảm xúc nhất. Suốt quãng đường gần chục cây số, đi lâu lắm mới thấy một bản làng, bốn bề chỉ toàn mận là mận. Mùa quả chín, những trái cây đỏ rực lắc lỉu trên cây, mùa đông, cả rừng mận khẳng khiu, cây nào cũng xù xì rêu mốc mà dáng, thế thì đẹp lắm. Mấy tay sưu tầm cây cảnh cứ ao ước trong sân nhà mình có một cây mận già như thế. Mùa xuân, thì chẳng có mỹ từ nào mà tả về con đường Tân Lập cả. Dọc đường xe qua biết bao núi mận, thung lũng mận, chỗ nào cũng nhuộm trắng một màu của sự thanh khiến, sáng trong. Giá thử có được ngồi trên một chiếc máy bay bay suốt chiều dài cung đường ấy sẽ thấy phía dưới là một dải đất dài bất tận chỉ toàn màu trắng xóa như tuyết. Và ở đó có một cung đường nhỏ nhỏ như một sợi chỉ vắt vẻo, uốn khúc quanh các quả đồi, thung lũng. Đi sâu hơn nữa vào trong để xuống thung lũng với bản làng người Thái, xe xuyên qua màn sương dày đặc, mây bồng bềnh trôi dưới chân, chợt nôn nao nhớ đoàn quân Tây Tiến: “Người đi Châu Mộc chiều sương ấy…”. Chạy thẳng xuống thung lũng, nhà sàn san sát, những ngôi nhà cổ làm từ gỗ quý, tuy mộc mạc, nhưng cân đối, hài hòa. Qua dậu dâm bụt hoa đỏ rực, có thể thoải mái tản bộ từ nhà này sang nhà khác.
Nếu yêu châu mộc, mỗi lữ khách còn tìm được cho mình những con đường cảm xúc khác: ấy có thể là con đường vào Pa Phách, Thông Cuông, với những dốc cao nhấp nhổm đá tai mèo và những thung lũng cải mênh mông trong màn sương bảng lảng. ấy có thể là con đường phủ kín hoa ban trên những quả đồi ở thị trấn Mộc Châu, là con đường hai bên đồng cỏ, đồi chè xanh biếc… Con đường nào cũng thảnh thơi dừng, đỗ mà chụp ảnh, mà ngắm cảnh.
[center]
[/center]
Vậy đấy, với Mộc Châu, mỗi cung đường không tên là một cảm xúc, nhưng trên hết những cảm xúc ấy đến từ vẻ đẹp của cỏ cây, hoa lá hòa trong không gian rộng lớn, nguyên sơn của thảo nguyên.
[i]Nguồn: Sưu tầm[/i]
Đăng nhập để bình luận: