Cuộc đời quá dài mà cuộc sống lại quá ngắn

Ngày đăng: 25/12/2014

18 tuổi, bạn học đại học
20 tuổi, bạn học hết năm hai, bắt đầu hối hận. Những hành vi ấu trĩ của mình của hai năm trước. Vì thế bắt đầu nỗ lực
22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học rồi, lại phát hiện, tìm không thấy một công việc khiến mình vừa ý
26 tuổi, bạn thấy những người xung quanh đều kết hôn rồi. Tiền mừng mỗi năm càng nhiều. Tết m lịch quay về nhà, cha mẹ đưa bạn thăm họ hàng. Biến thành đưa bạn đi xem mắt đối tượng. Xem mắt mười cô. Lần nào bạn cũng cảm thấy cô này kém hơn cô trước một chút
28 tuổi năm ấy, bạn gặp được một cô gái so với bạn không khác biệt nhiều. Các bạn câu được câu không nói chuyện. Cô gái nói rằng “Anh cũng không tồi”. Bạn uống một ngụm Coca “Em cũng vậy”. Bạn còn vẫn chưa quyết định có thích cô gái hay không. Hai bên gia trưởng đã chuẩn bị xong tiệc cưới. Trước khi kết hôn một tuần, bạn và bạn bè ra ngoài uống rượu. Bạn nói, không muốn kết hôn. Bạn bè nói, cậu ý, chính là nghĩ quá nhiều, ai mà không sống như thế này
29 tuổi, các bạn rốt cuộc đã kết hôn. Hôn lễ làm không to không nhỏ, bạn bè tới không nhiều không ít. Tiền mấy năm tích cóp để thực hiện lý tưởng của bản thân. Dành ở cái miếu hội tư nhân của trăm người này. Giữa buổi hôn lễ được cử hành đến. MC mang nụ cười tiêu chuẩn thương mại. Nói với bạn bè thân hữu dưới đài rằng. Có muốn cô dâu chú rể hôn một cái. Những người bên dưới đài cùng nhau ồn ào. Không biết vì sao. Bạn đơn đơn giản giản hôn một cái. Hai bạn quay về chỗ đứng ban đầu. Bạn nhỏ giọng nói “Anh yêu em”. Cô dâu không quen với dáng vẻ đó của bạn. Sửng sốt nói “Em cũng yêu anh”. Bạn không chắc có phải cô ấy nói với bạn không. Giống như bạn không chắc mình có phải không nói với cô ấy. Đêm tân hôn tuyệt không lãng mạn như bạn tưởng. Bạn nghe thấy cô dâu ở phòng ngoài đang đếm tiền mừng. Lại nghĩ mới bên nhau hai năm, sao đã biến thành thế này. Nghĩ mãi nghĩ mãi, đêm động phòng liền ngủ rồi
30 tuổi, cô ấy mang thai. Từ chức, ở nhà dưỡng thai. Bạn ở công ti dần có địa vị. Trong tay quản lý mười mấy người. Độc lập phụ trách một hạng mục. Cái xe hơn 20 vạn của hồi môn trườc khi kết hôn. Bây giờ cũng là bạn một mình hưởng. Nhưng bạn vẫn như trước không dám thả lỏng. Mỗi lần tăng ca. Điện thoại bên kia đều là oán giận cùng uất ức. Nhưng bạn không thể cãi lại. Ai làm cô ấy mang con của bạn. Ở một khắc ấy. Cho dù cha mẹ cô ấy hay cha mẹ bạn. Đều vô điều kiện đứng cùng một chiến tuyến.
31 tuổi, đứa trẻ được sinh ra. Tiền khám thai viện phí tổng cộng hết 10 vạn. Nhưng không sao cả. Bạn nhìn con bạn, như nào không thấy thích. Vui vẻ có lẽ đây chính là sinh mệnh mới của bạn
32 tuổi, đây là năm cả đời không muốn lặp lại nhất. Trung bình ngủ 3 tiếng đồng hồ. Đứa bé mỗi một giờ đều phải làm ồn một lần. Ngày hôm sau mang đôi mắt sưng húp đi tới chỗ làm. Sếp nói bạn đi làm không làm việc. Vợ nói bạn không làm việc. Bạn suy nghĩ hết nửa ngày không hiểu, như vậy ai làm việc? Chiếc xe lái đã 3 năm. Trở thành ngôi nhà chân chính của bạn. Bạn không oán giận giao thông tắc đường. Bạn thậm chí bắt đầu hy vọng. Tắc thêm một lúc nữa đi. Về nhà, bạn tắt động cơ. Trên xe châm một điếu thuốc. Đó là mười phút hạnh phúc nhất mỗi ngày của bạn. Ở đầu xe là công danh lợi lộc, ở đuôi xe là củi gạo dầu muối
35 tuổi vì bạn sức khoẻ ngày càng suy yếu. Tăng ca ngày càng ít. Tốc độ thăng chức ngày càng trở nên chậm chạp. Ngày đó tan làm, vợ nói với bạn. Con phải vào nhà trẻ. Trường song ngữ hết một tháng 3 triệu. Bạn nhíu mày, bên kia cũng đã không kiên nhẫn “Con nhà lão Vương bốn tuổi, một tháng 6000”. “Anh như vậy, là muốn ngay cả con mình cũng thua?”. Bạn không nói gì, quay về phòng lập tức lấy 6 triệu. Chỗ tiền này, vốn dĩ là định mua quà sinh nhật cho mình, mua một cái máy tính mới
38 tuổi con học lớp một. Giáo viên nói, đây là năm rất quan trọng, đánh dấu nền tảng rất quan trọng. Bạn cười nói, đúng đúng, thầy chiếu cố giúp. Giáo viên đón tân sinh nhìn mặt bạn không rõ lý lẽ. Chỉ cho bạn một con đường. “Học phụ đạo, một tháng 2200”.
40 tuổi, con học lớp ba. Giáo viên bảo, lớp ba rất mấu chốt, chuyển tiếp rất quan trọng. Bạn cười nói, đúng vậy, đang định lại đăng kí thêm lớp bổ túc
44 tuổi con học cấp hai. Có ngày về nhà, nói với bạn. Ba ba, con muốn học piano. Bạn cũng không do dự. Bạn cho rằng mấy năm nay đã quen. Nhưng câu” Ba ba bây giờ không mua nổi” nói thế nào không nên lời. Cũng may con tương đối hiểu chuyện. Con bảo rằng “ Ba ba không sao đâu, nếu không thù con học đàn sáo trước cũng được”. Bạn nhìn thấy con hiểu chuyện đến vậy, lại không cảm giác vui vẻ được
46 tuổi, con học một trường phổ thông không tốt không xấu. Có ngày bạn đang trong buổi họp, nhận được cuộc gọi của giáo viên. Ở trong điện thoại bảo con bạn ở trường đánh nhau. Bảo bạn tới trường một chuyến. Bạn liền vâng vâng dạ dạ. Xin lãnh đạo còn nhỏ hơn bạn tận 5 tuổi ra ngoài. Đến trường thì lại bị giáo viên giáo huấn qua một hồi. Lời kịch đơn giản chính là. Các vị làm cha mẹ chỉ biết làm việc, không dành thời gian với con. Bạn thấy giáo viên này có chút buồn cười. Giống như lúc nãy nói. Cha mẹ ở ngoài vất vả chút,. Kiếm ít tiền cho con học bù không phải là người như cô ấy
50 tuổi, con vào đại học. Cạnh tranh rất khốc liệt, con thi vào một trường đại học trọng điểm. Chuyên ngành con học bạn có chút không hiểu. Bạn chỉ biết rằng công việc chưa chắc đã dễ kiếm được. Hơn nữa học phí còn đắt kinh. Bạn cùng con tâm sự lúc đêm khuya. Chuẩn bị nửa cân rượu trắng, một đĩa lạc. Bạn nói những lời bạn từng ghét nhất. Nhất định phải suy nghĩ đến công việc sau này. Chọn chuyên ngành hot nhất. Sống được so với yêu thích càng quan trọng hơn nữa. Bố con từ giao lưu biến thành khắc khẩu.
Bạn phát hiện, bạn già rồi. Già tới mức đánh không được đứa bé 18 tuổi này. Bạn nói không lại nó, bạn chỉ có thể nói “Bố là bố con”
Con nhìn bạn, biết dù tranh luận nữa cũng không có tác dụng. Tiệc rượu cuối cùng xác lập uy nghiêm của bạn tan rã trong sự không vui. Bạn nghe không rõ. Dường như khi con quay người bước trên đường có nói một câu. “Con không muốn sống một cuộc đời như ba”. Như thế nào khóc được. Năm mươi tuổi rồi. Ngất định là rượu quá cay, phải không. Nhất định là rượu quá cay
55 tuổi, con đi làm, dường như có chút hiểu bạn. Nhưng bạn lại phản đối, bạn bảo con không cần thoả hiệp
56 tuổi, con cũng kết hôn. Bạn hỏi con có thích cô gái ấy không. Con ngẩn ra, đáp “Cũng thích đi”
60 tuổi, vất vả cả đời, muốn nghỉ ngơi một ít. Người ở bên cạnh mình cũng trải qua 30 năm rồi. Bạn vẫn như trước không rõ cô ấy thích bạn không. Các bạn lên kế hoạch đi du lịch. Nhiều năm như vậy, các bạn vẫn là tồn tại khác biệt, vẫn khắc khẩu. Ở một nháy mắt, bạn cảm thấy. Như vậy có lẽ cũng rất tốt. Tất cả đều chuẩn bị tốt. Con nói “Ba mẹ, việc bận quá, Có thể giúp con chăm sóc cháu một chút không ạ?”. Hai bạn lùi vé máy bay, quay về 30 năm trước
70 tuổi, con bạn cũng trưởng thành, không cần lo lắng mỗi ngày. Bạn hạ quyết tâm :Nhất định phải đi chơi một chuyến”. Nhưng mà gậy ở bên tay. Chỉ có thể giúp bạn đi tới hoa viên dưới lầu
75 tuổi, bạn nằm ở trên giường bệnh. Bên người vây quanh nhiều người, ngủ mơ màng thấy bác sĩ lắc đầu. Những người ở chung quanh biểu hiện rất nghiêm trọng. Bạn hiểu ra, bạn sắp chết rồi. Nhưng bạn không thấy sợ hãi chút gì

Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.

bạn không có chút sợ hãi.

bạn đột nhiên tự hỏi,

ta thực ra đã chết từ lúc nào?

bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi,

hóa ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.

Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.

Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.

Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.

Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,

Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.

3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay.

Đăng nhập để bình luận:


Bài liên quan